Diệp Khanh Khanh đứng ở trước cửa Lư phủ, bình tĩnh nhìn của lớn màu đỏ thắm trước mặt, cùng với câu đối xuân màu đỏ rực dán trên cửa.
Bởi vì hôm nay là lễ trừ tịch, cho nên không khí Lư phủ phá lệ vui mừng.
Có lẽ là do Diệp Khanh Khanh đứng nơi này thời gian quá dài, gia đinh Lư phủ cau mày tiến lên chuẩn bị xua đuổi.
Còn không đợi gia đinh kia đi đến trước mặt Diệp Khanh Khanh, cửa lớn phía sau hắn kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Từ trong cửa lớn có một nữ nhân mặc một thân hoa phục màu đỏ rực chậm rãi đi ra, trang điểm tinh xảo nhã nhặn, mặt mày nàng tựa như họa.
Thấy nữ nhân ra tới, trên mặt Diệp Khanh Khanh lộ ra sự tươi cười kích động, chạy chậm hai bước tới dưới bậc thang, ngọt ngào gọi nữ nhân kia một tiếng biểu tỷ.
Trên mặt nữ nhân được gọi là biểu tỷ tươi cười dịu dàng, đuôi mắt vốn đã nhướng lên lúc này bởi vì nụ cười của nàng ta mà càng thêm rõ ràng, lộ ra một tia quyến rũ.
“Là Khanh Khanh à!”
Nghe thấy nữ nhân gọi tên của mình, Diệp Khanh Khanh nghiêm túc gật gật đầu, “Là ta, biểu tỷ, Tấn Cửu đã chết, bây giờ ta đã có thể gặp Lư đại ca hay không? Biểu tỷ, Lư đại ca đâu?”
“Ha ha.”
Nghe thấy Diệp Khanh Khanh nói, tiếng cười của nữ nhân càng thêm sung sướиɠ.
Sau khi cười xong, sắc mặt nữ nhân đột nhiên biến đổi, sự kiều mị vừa rồi đã biến mất không thấy, thay thế vào đó là sự trào phúng cùng khinh bỉ.
“Diệp Khanh Khanh, ngươi thật là ngu ngốc. Nếu không phải Tấn Cửu toàn tâm toàn ý vì ngươi, cho dù phải chết cũng muốn đẩy ngươi rời đi, thì ngươi đã sớm chết trong biển lửa cùng với tên Tấn Cửu ngu xuẩn kia rồi.”
Bị lời nói đột ngột này của nữ nhân làm giật mình, một lúc lâu sau Diệp Khanh Khanh mới có thể mở miệng, ấp úng hỏi, “Biểu tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì?” Nữ nhân liếc liếc mắt nhìn Diệp Khanh Khanh một cái, trong mắt toàn là khinh thường, “Nể tình ngươi cũng sắp chết, ta sẽ cho ngươi làm ma cho minh bạch.”
“Ngươi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Lư đại ca Lư Thanh, thế nhưng trước nay huynh ấy chưa từng thích ngươi, huynh ấy chỉ thích ta.”
“Cha mẹ ngươi còn có đệ đệ ngươi cũng không phải chết ngoài ý muốn, đó là ta phóng hỏa thiêu nhà các ngươi.”
“Nhiều năm như vậy vì sao Tấn Cửu vẫn luôn không muốn cho ngươi tự do, đó là bởi vì hắn yêu ngươi, hắn sợ ngươi bị thương, cho nên muốn ngươi luôn luôn ở bên cạnh hắn, để có thể bảo vệ ngươi, nhưng ngươi thì sao, cái đồ ngu xuẩn, còn cảm thấy Tấn Cửu không xứng với ngươi, ha ha.”
“Ngươi cũng không nhìn lại xem bộ dáng của mình, cả ngày trang điểm chẳng khác gì tú bà, ăn mặc cũng không đứng đắn, rõ ràng đã thành thân còn tâm tâm niệm niệm nam nhân khác, ngươi có gì xứng với Tấn Cửu?”
Nữ nhân nói xong, đắc ý nhìn thoáng qua Diệp Khanh Khanh, trên mặt lại lộ ra một tia ý cười.
“Thế nhưng ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi ngu xuẩn như vậy, ta cùng Lư đại ca sao có được ngày lành hôm nay chứ?”
“Đa tạ ngươi chèn ép Tấn Cửu nhiều năm như vậy mở đường cho Lư đại ca, nếu không Lư đại ca sao có thể một đường như diều gặp gió, có được địa vị như hôm nay?”
Nghe đến đó, Diệp Khanh Khanh như một đứa ngốc, lúc này cuối cùng đã hiểu ra tất cả.
Nàng không dám tin nhìn nữ nhân trước mặt, sự khϊếp sợ trong mắt càng nhiều hơn thống khổ.
“Vì sao?”
Vì sao lại đối xử với nàng như vậy?
“Diệp Loan Loan, ta có đắc tội với ngươi chỗ nào, vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Câu hỏi khàn khàn này dường như lấy đi hết cả sức lực của Diệp Khanh Khanh, nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nâng đầu nhìn Diệp Loan Loan trước mặt.
“Vì sao?” Diệp Loan Loan một bên vuốt ve móng tay nhiễm màu đậu khấu đỏ tươi, một bên thấp giọng lặp lại câu này, “Ha ha, chẳng có vì sao, chỉ bởi vì ta chán ghét ngươi!”