Ai da, đây chính là Thẩm doanh trưởng kia hả? Dáng vẻ lớn lên rất đoan chính. Mang nhiều đồ như vậy, ra tay cũng thật hào phóng, đây là muốn đến Lâm gia gặp Lâm Đào đúng không?"
"Nói mò gì đấy, hai chị em Lâm gia đổi người, đã sớm đổi thành Lâm Tuệ, đối tượng hiện tại là Lâm Tuệ. Bà không biết rõ mà cứ nói như vậy, nếu như bị bà nội Lâm nghe được, cẩn thận bà ta lại khóc lóc om sòm mắng chửi bà trước cổng nhà bà đấy." Công lực khóc lóc om sòm chửi đổng của bà nội Lâm cũng không tầm thường, người kia bĩu môi, lại có chút không phục.
"Nhưng bà ta lại có thể làm như vậy, đã bàn xong đối tượng giới thiệu cho cô em gái vậy mà còn có thể đổi thành cô chị được? Cũng chỉ có bọn họ mới làm được loại chuyện này, nói ra cũng không ngại mất mặt."
"Có cái gì mà phải mất mặt? Cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài, đều là người nhà, không phải là bà thấy người ta hào phóng như vậy, lại là sĩ quan nên đỏ mắt đấy chứ?"
"Hứ, tôi có cái gì mà phải đỏ mắt, cho dù hào phóng đến đâu thì không phải cũng là gả qua để làm mẹ kế sao? Ba đứa trẻ, ăn uống ngủ nghỉ loại nào cũng khiến người ta mệt chết, tôi mới không có thèm."
"Nhìn xem, đứa bé bên cạnh kia có phải con gái hắn không?"
"Có lẽ vậy, nghe nói có hai đứa con trai một đứa con gái."
"... ..." Người Thẩm gia đến cổng Lâm gia trong những tiếng bàn luận cực nhỏ của mọi người xung quanh.
Người Lâm gia đang đợi, Lâm Tuệ cố ý đổi bộ váy mới vốn chuẩn bị vì Triệu Dược Tiến. Màu của váy mới rất tôn màu da của cô ta, làm cho cô ta trắng lên một tầng so với bình thường.
Nghe được động tĩnh người Thẩm gia tới, cô ta nhanh chóng chóng đứng lên từ trên giường, ngoảnh mặt nhìn qua cửa sổ.
Cô lập tức chú ý tới một người đàn ông cao lớn đang xách rất nhiều đồ trong tay, lúc này Thẩm Quốc Bân còn trẻ hơn rất nhiều so với bộ dáng đời trước cô ta nhìn thấy hắn.
Không tính là đặc biệt đẹp, làn da đen nhánh sáng bóng, nhưng bộ dáng coi như đoan chính, chí ít nhìn đứng đắn hơn Triệu Dược Tiến.
Mặc dù nhìn dáng vẻ có chút nghiêm túc, nhưng cô ta biết, Thẩm Quốc Bân là người rất biết đau lòng cho phụ nữ. Chí ít đời trước Lâm Đào gả cho Thẩm Quốc Bân rất hạnh phúc...
Mà người đàn ông này, hiện tại lấy thân phận là đối tượng của cô ta tới gặp cô ta.
Lâm Tuệ nghĩ đến đây, thì không ức chế nổi hưng phấn trong lòng.
Ngoài phòng, ba người bà nội Lâm với Trương Hồng Anh, Lâm Thành Sơn tiếp đón bốn người Thẩm gia.
Bà nội Lâm: "Ôi chao, thông gia mọi người tới thì tới, còn khách khí mang nhiều đồ đến làm gì. Đi đường xa như vậy, chắc khát nước rồi, nhanh vào nhà chính ngồi uống miếng nước." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác nhận đồ trên tay cũng không chậm chạp.
"Hồng Anh, con gọi A Tuệ ra đây đi, nói là Quốc Bân tới rồi. Cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, không thể xấu hổ như thế được, hai người trẻ tuổi cũng nên ra gặp mặt một lần mới được. Ai u, đây là Gia Di sao? Đã cao như vậy rồi?" Năm nay Thẩm Gia Di mới ba tuổi, sau khi bị bà nội Lâm nhắc đến tên thì tránh sau lưng cha cô bé là Thẩm Quốc Bân.
Bà Thẩm ngượng ngùng nói: "Thím, ngày đầu tiên đứa nhỏ này tới cửa, còn có hơi sợ người lạ. Gia Di, gọi bà đi." Thẩm Gia Di mím chặt môi, rụt rè không nói chuyện.
"Được rồi được rồi không sao, trẻ con đều như vậy." Bà nội Lâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Vào thôi ngồi vào đi, lát nữa A Tuệ sẽ ra." Nói thật, vừa nghĩ tới cháu gái mình thương yêu nhất phải gả làm mẹ kế, trong lòng bà ta vẫn có chút không cam lòng. Nếu không phải Lâm Tuệ không thể sinh, thì nói cái gì bà ta cũng không đồng ý.
Trương Hồng Anh rất nhanh gọi Lâm Tuệ tới.
Lâm Tuệ có chút ngại ngùng cười cười, không cần nhắc nhở liền chào mọi người: "Thím, thúc." Trước đó, người Thẩm gia cũng mới chỉ nhìn thấy ảnh chụp Lâm Tuệ, lúc này thấy người thật, trong đầu cũng đều thật hài lòng, liên tục gật đầu.
Thẩm Quốc Bân cũng nhìn Lâm Tuệ, có vẻ Lâm Tuệ bị hắn nhìn thì có chút xấu hổ, cúi đầu cười cười, vẫy tay với Thẩm Gia Di sau lưng Thẩm Quốc Bân: "Gia Di, dì dẫn con đi lấy đồ ăn ngon được không?" Thẩm Gia Di nhìn về phía cha cô bé.
Thẩm Quốc Bân gật đầu với cô bé.
Thẩm gia di liền đi theo Lâm Tuệ.
Hôm nay người Thẩm gia tới cửa để bàn bạc chuyện kết hôn, lễ hỏi, Lâm Tuệ là cô dâu mới không tiện ở đây, cho nên cũng chỉ coi như đi ngang qua sân khấu, cố ý cho hai người trẻ tuổi chạm mặt một cái.
Lâm Tuệ lấy đậu phộng với hạt dưa nhét vào trong túi Thẩm Gia Di, lại đưa cho cô bé bánh đào.
Nhân lúc Thẩm Gia Di đang ăn, ngồi yên nhìn cô bé, vẻ yêu thích lộ rõ trên mặt cô ta.
Đây chính là kế nữ đời trước của Lâm Đào, sau khi lớn lên diễn không ít phim, trở thành đại minh tinh. Mặc dù hiện tại tuổi còn nhỏ, thế nhưng con mắt thật to giống như quả nho, dáng vẻ vẫn rất đáng yêu, trách không được về sau có thể nổi danh.
Nếu mình nuôi cô bé lớn lên thật tốt, tương lai còn không phải là ngồi hưởng phúc sao?
Thẩm Gia Di một bên ăn đồ ăn, một bên nhìn Lâm Tuệ, lúc tới đây anh trai của cô bé Thẩm Gia Hào nói với cô bé, nếu đối phương không tốt với cô bé, thì cô bé cứ khóc nháo cũng không cho phép cha cưới cô ta, thật không nghĩ đến, cô ta đối với cô bé vẫn rất tốt.
Thẩm Gia Di không biết nên làm sao bây giờ.
Trương Hồng Anh đến phòng Lâm Tuệ lấy lá trà, nói với Thẩm Gia Di: "Gia Di, cháu chào chưa vậy? Đây là mẹ cháu, cháu phải gọi mẹ." Thẩm Gia Di nhìn Lâm Tuệ, không rên một tiếng, chính là không gọi mẹ.
Trương Hồng Anh: "Đứa nhỏ này, làm sao ai cũng không gọi, thế này không thể được." Lâm Tuệ thấy mẹ mình xen vào việc của người khác, sợ để lại ấn tượng xấu cho Thẩm Gia Di nên vội vàng tìm lá trà ra, đẩy bà ta ra ngoài.
"Mẹ đi đi, đứa trẻ còn nhỏ, lại là lần đầu tiên tới cửa, sợ người lạ là rất bình thường. Hơn nữa, con với cha cô bé còn chưa kết hôn đâu, chờ sau này gọi cũng không muộn." Trương Hồng Anh vừa đi, Lâm Tuệ lấy ra một con châu chấu làm bằng trúc đưa cho Thẩm Gia Di: "Gia Di, cái này tặng cho con, con không cần để lời nói của bà vừa rồi trong lòng đâu, nếu con không muốn gọi dì là mẹ, thì gọi dì cũng được."
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** *** Một bên khác, trong nhà chính, người hai nhà Lâm Thẩm đang bàn bạc chuyện kết hôn.
Ý của Thẩm Quốc Bân là hiện tại hắn sắp kết thúc đợt nghỉ phép thăm nhà này rồi, chỉ trong thời gian mấy ngày muốn chuẩn bị một tiệc rượu là không có khả năng. Cho nên có thể không làm lớn thì không làm lớn, tốt nhất là người hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi hắn với Lâm Tuệ đi lĩnh chứng là xong.
Về phần Lâm gia yêu cầu tam chuyển một vang thì sau khi Lâm Tuệ với hắn kết hôn thì sẽ đưa con cũng vào bộ đội, những cái này cũng không mang theo được, cho nên cũng không cần đặt mua.
Nhưng nhà bọn họ có thể đưa thêm lễ hỏi.
Chẳng lâu sau bà nội Lâm cũng đống ý, rồi nói muốn bàn bạc lại với Lâm Tuệ một chút, dù sao cũng là chuyện cả đời của cô ta.
Sau khi người Thẩm gia đi, Trương Hồng Anh còn ngồi tại chỗ nói thầm: "Người Thẩm gia này nói cũng thật hay, kết hôn không làm lớn, cũng không có tam chuyển một vang, con gái của tôi không đáng tiền như vậy hay sao? Tôi chỉ có một đứa con gái, lại không phải lần thứ hai kết hôn như Thẩm Quốc Bân, có thể tùy tiện sao, A Tuệ lại là lần đầu tiên kết hôn, sao có thể chỉ có hai nhà ăn một bữa cơm tùy tiện như vậy, ngay cả tiệc cơ động cũng không có, nói ra không mất mặt sao?" Bà nội Lâm mặc bà ta nhắc tới, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Lâm Tuệ.
Lý thì là như thế, nhưng Lâm Tuệ không phải là không thể sinh sao? Nếu có thể sinh,thì ngay từ đầu cô ta sẽ không đồng ý chuyện đổi người này.
Nhưng vì không thể sinh, nên Lâm Tuệ cũng chỉ có thể gả cho người khác làm mẹ kế.
Không phải gả cho Thẩm Quốc Bân, thì cũng là Lý Quốc Bân, dù sao cũng chạy không thoát thân phận mẹ kế.
Hơn nữa mặc dù Thẩm Quốc Bân nói những lời này không xuôi tai, nhưng cũng là sự thật, dù sao người ta là sĩ quan, có kỷ luật, nên khi nào đi thì phải đi khi ấy, cũng không phải cố ý không muốn làm lớn.
Còn nữa, bọn họ cũng đồng ý thêm lễ hỏi, tăng thêm hai trăm khối so với trước đó, khoảng chừng hai trăm tám, hơn nữa còn chưa tính tiền mua đồng hồ cho Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ càng sẽ không để ý những thứ này, sống lại một lần cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian kết hôn với Thẩm Quốc Bân, tảng đá lớn trong đầu hoàn toàn rơi xuống mới yên tâm.
"Mẹ, con còn không thèm để ý những cái này, thì mẹ để ý như vậy làm gì. Người hai bên gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm không phải rất tốt sao? Con tán thành như thế." Trương Hồng Anh tức giận đến im lặng: "Thật sự là cho không người khác nuôi, còn chưa lấy chồng cùi chỏ đã hướng ra bên ngoài." ... ... ... ...
Lại nói trên đường đoàn người Thẩm gia trở về, Thẩm Quốc Bân liền hỏi Thẩm Gia Di, Lâm Tuệ đối với cô bé thế nào, cô bé có thích người mẹ kế này hay không.
Thẩm Gia Di nói thật, nói hết tất cả từ chuyện Lâm Tuệ cho cô bé ăn cái gì, Trương Hồng Anh bảo cô bé gọi mẹ, lời Lâm Tuệ nói kia đến chuyện cô ta cho cô bé châu chấu bằng trúc.
Ông Thẩm với bà Thẩm nghe xong rất vui vẻ, bà Thẩm nói: "Thấy chưa Tam Oa, mẹ đã nói cái này chuẩn không sai được mà, con còn không tin, nhất định phải đưa Gia Di tới. Nhưng mà Gia Di, bà bảo con này, chờ cha con lĩnh giấy chứng nhận với người ta, thì con cũng không thể tiếp tục không gọi người ta, phải gọi mẹ nghe không." Thẩm Quốc Bân nghe Thẩm Gia Di nói, thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần đối xử tốt với con bé là được.
Nhưng nghĩ đến bộ váy hôm nay Lâm Tuệ mặc, lông mày lại nhịn không được nhíu lại.
Chính là ăn mặc quá lố, ăn mặc quá sức tưởng tượng, lộ vẻ không đủ ổn trọng. Chờ bọn họ kết hôn, hắn phải nói rõ với cô ta về chuyện này mới được.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Sau khi Lâm Đào trở về thì đến nhà dì Phương một chuyến trước, là đi đưa sách cho Lâm Mạn Mạn .
Cô giáo cao trung cũ của cô có chút quan hệ với chính quyền huyện, thấy cô thích xem sách, thì dẫn cô đến thư viện chính quyền huyện làm thẻ mượn sách, hiện tại vẫn có thể dùng.
Chỉ đáng tiếc là, cô giáo kia lại bởi vì vấn đề thành phần trong cuộc vận động ngày năm đầu tiên, liền bị chuyển xuống nông trường.
Vì thế mà Lâm Đào đã buồn bực rất lâu, mãi mãi cũng không quên được bạn học mà lúc trước rất tôn kính cô ại mang theo băng tay đỏ, chủ động xông vào trong nhà cô □□.
Cô nghĩ, chuyện này quá hoang đường.
Về sau cô còn mấy lần gửi đồ đến nông trường, không biết cô giáo có nhận được hay không, nhưng ít ra cô đã làm được một ít chuyện trong khả năng của mình, trong lòng cũng có thể an tâm hơn một chút.
Lâm Mạn Mạn có sách mới có thể đọc, khỏi phải nói vui vẻ như thế nào, lập tức ôm luôn lấy sách xem.
Dì Phương tương đối quan tâm chuyện vũ hội quan hệ hữu nghị hôm nay, nên hỏi: "Sao rồi?" Lâm Đào nhớ tới trò cười hôm nay, mím môi lắc đầu. (App truyện T Y T)
Dì Phương nhìn qua là đã hiểu ý: "Vậy cũng không sao, dù sao chính là đi nhìn thử một cái, có thể gặp được người thích hợp là tốt nhất, không có thì cũng không mất mát gì."
"Là đạo lý này." Lâm Đào gật đầu phụ họa: " Dì Phương, vậy con về trước nấu cơm tối đây."
"Được, con nhanh đi về đi." Lâm Đào về đến nhà liền bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối, Lâm Thường Hải chẻ củi trong sân, cơm đã được đặt trên bếp lửa.
Lâm Đào đi vào trong chuồng gà sờ soạng một chút, phát hiện gà mái trong nhà hôm nay vừa đẻ một quả trứng, vừa vặn có thể làm trứng tráng cà chua.
Gà mái này đã nuôi mấy năm, năm ngoái còn có thể duy trì một hai ngày một quả trứng, năm nay thì phải chờ ba ngày mới có thể được một quả trứng. Từ sau đầu xuân thì đã không để dành được quả trứng nào. Mỗi lần gà đẻ một ít trứng, đều bị Lâm Đào lấy ra nấu đồ ăn luôn.
Trứng gà còn nóng hầm hập, Lâm Đào rửa sạch cứt khô mặt ngoài trứng rồi đánh vào trong chén.
Tiếp theo lại đi hái được hai quả cà chua, lại lấy hai cành hương thung mà hôm qua đi trên núi hái được ra rửa.
Lúc Lâm Đào đang rửa rau thì Lâm Tuệ tới.
Cô ta đặc biệt đến nghe ngóng tình hình, lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, liền đi đến bên người Lâm Đào, giả bộ như nói việc nhà: "Hôm nay ăn những cái này à?" Lâm Đào ngước mắt nhìn cô ta một cái, ừm một tiếng.
Trên đường cô trở về liền nghe người trong thôn nói chuyện hôm nay người Thẩm gia tới cửa, còn cố ý nói trước mặt cô là người Thẩm gia rất hào phóng, dáng vẻ của Thẩm doanh trưởng kia cũng ổn.
Còn giả như tốt bụng hỏi Lâm Đào vì sao lại nhường Lâm Tuệ mối hôn sự này, hỏi cô có hối hận không.
Hôm nay nhà bác cả hầm chân giò, lúc cô trở về chỉ nghe thấy bà nói hầm lâu một chút, chân giò phải hầm nát nát ăn mới ngon.
Bác gái của cô lại cố ý hướng về phía bọn họ nói cái gì chân giò vừa ngửi đã thấy thơm, ăn vào càng thơm.
Lâm Đào hơi tưởng tượng là có thể hiểu rõ chân giò này là Thẩm gia đưa tới, mà Lâm gia thì là cố ý khoe khoang với cô.
Chẳng qua Lâm Đào cảm thấy có chút buồn cười, nhà bác cả cho rằng cô sẽ thèm chân giò của bọn họ, hay là cho rằng cô lại bởi vì một cái chân giò mà hối hận không đồng ý gả cho Thẩm Quốc Bân?
Lâm Tuệ nhìn chằm chằm Lâm Đào một lúc, muốn dựa vào nét mặt của cô để nhìn ra được cái gì.
Thế nhưng tính tình Lâm Đào vẫn luôn lạnh nhạt, lúc này cũng nhìn không ra cái gì, liền hỏi: "Hôm nay thế nào? Có người thích hợp không?" Hoá ra là đến hỏi cô cái này, còn tưởng rằng cô ta cũng đến để khoe khoang chân giò.
Ngược lại là cô hiểu lầm, Lâm Đào lắc đầu: "Không có."
"Không có? !" Giọng nói Lâm Tuệ cao một tông: " Nhà máy máy móc là nhà máy lớn nhất Tương thành chúng ta đó, trong đó đều là nhân tài của Tương Thành chúng ta, sao em có thể không gặp được người thích hợp chứ? Triệu Dược Tiến kia không phải cũng rất được sao?"