- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế
- Chương 3: Không Thể Sinh Con
Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế
Chương 3: Không Thể Sinh Con
Tuy rằng một nhà bọn họ còn ở cùng một chỗ, nhưng trên thực tế nhà bác cả cùng nhà cô đã sớm phân nhà*.
(*: tách ra ở riêng)
Nguyên nhân lúc trước phân nhà là do Lâm Thường Hải vẫn gửi tiền lương, nhưng Lâm Đào luôn là không được ăn đồ tốt, vì thế dưới sự giận dữ ông đã nháo lên chuyện phân nhà.
Phòng ở phía đông là nhà bác cả, phòng phía tây cư nhiên là của bọn họ, ở giữa là nhà chính cùng gian bên cạnh nhà chính là chỗ sinh hoạt của một mình bà nội Lâm.
Từ sau khi phân nhà, sinh hoạt của hai cha con Lâm Đào so với lúc trước tốt hơn không ít, Lâm Đào cũng bị nuôi đến ngày càng tốt lên.
“Ba, người đi xe một chuyến khẳng định rất mệt mỏi, trước lên trên giường nằm nghỉ ngơi một lát, con đi nấu cơm.” Lâm Đào vừa vào cửa, trước tiên là rót chén nước cho Lâm Thường Hải: “Hôm nay ăn thịt khô xào đi, con ra vườn hái ít ớt cay.”
Lâm Thường Hải nhìn con gái như bà quản gia sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hơn nữa ông đi xe nửa tháng, thật sự là mệt tàn nhẫn, vừa đến trong xưởng giao hàng hóa xong đã vội không ngừng chạy về nhà, lúc này là có chút kiệt sức.
Nên cũng chưa nói cái gì, thành thành thật thật nghe lời con gái về phòng của mình nghỉ ngơi.
Động tác Lâm Đào lưu loát đi ra vườn, đến một mảnh ớt xanh trong nhà hái được mười mấy trái ớt cay, lại hái thêm hai trái mướp hương, dùng để nấu một nồi canh mướp hương.
Thịt khô trong nhà đều được làm lúc ăn tết, cuối năm trong thôn gϊếŧ cùng, mỗi nhà mỗi hộ đều được chia một ít.
Nhà bọn họ được chia một cái chân heo, Lâm Thường Hải lại dùng phiếu thịt trong xưởng phát, cộng thêm trao đổi cùng đồng nghiệp, dùng năm phiếu thịt mua năm cân thịt cắt thành hai phần, toàn bộ đem về nhà làm thịt khô.
Thịt khô đầu tiên là dùng muối ướp một tháng, lại treo ở nhà bếp chậm rãi huân, ít nhất phải huân được một tháng.
Làm như vậy thịt khô ra tới chẳng những giữ được lâu, hơn nữa phá lệ thơm.
Mướp hương dùng để nấu canh rất là tươi ngon, Lâm Đào sau khi làm xong hai món thì đi gọi ba ba rời giường.
Hai ba con ngồi ở trước bàn cơm, vô cùng vui vẻ mà ăn cơm chiều.
Sau khi Lâm Thường Hải uống liên tiếp ba chén canh, lúc này mới sờ sờ bụng, thỏa mãn mà cảm thán: “Tay nghề A Đào quá tốt, ba ra bên ngoài, cái gì đều không muốn chỉ muốn ăn đồ ăn do A Đào làm.”
Trù nghệ* được người khác khẳng định là một chuyện rất vui vẻ, Lâm Đào cười dọn dẹp chén đũa, tính toán đi rửa chén.
(*: tay nghề nấu ăn)
Mặt khác trong nhà bác cả.
Đồ ăn đều làm tốt, nhưng Lâm Tuệ vẫn đem bản thân nhốt ở trong phòng không chịu ra.
Bà nội Lâm nhìn thoáng qua Trương Hồng Anh: “Con đi đi, lại đi gọi A Tuệ, như thế nào đến cơm cũng không chịu ăn.”
Sau khi phân nhà theo lý mà nói, bà nội Lâm hẳn là nên thay phiên ăn cơm ở nhà con lớn cùng con út, nhưng bà ta thật sự là không thích Lâm Đào, nên cứ cách một tháng Lâm Thường Hải lại đưa cho bà ta ba đồng tiền là xong việc.
Trương Hồng Anh đi đến trước cửa phòng Lâm Tuệ gõ cửa: “A Tuệ, nhanh ra, bà nội gọi con ăn cơm.”
Trong phòng, Lâm Tuệ ngồi ở trên giường, hướng ra bên ngoài trả lời: “Con không đi, mẹ nói với bà nội, nếu bà không đồng ý gả con cho Thẩm Quốc Bân, con sẽ không ăn cơm, con tuyệt thực.”
Trương Hồng Anh bị đứa con gái tùy hứng này tức chết: “Con thiếu đòn có phải hay không?”
Lâm Tuệ: “Mẹ, chẳng lẽ người không nghĩ tìm con rể là quan quân sao? Thẩm Quốc Bân chính là doanh trưởng, một tháng tiền lương của hắn không thấp, ít nhất là gấp hai tiền lương anh trai và chị dâu! Chẳng lẽ người không đỏ mắt? Người nguyện ý để Lâm Đào gả qua sống những ngày lành như vậy?”
Trương Hồng Anh: “Nhưng hắn đã kết hôn một lần, đều đã có ba đứa con.”
Nếu không phải như vậy, bà bội Lâm như thế nào sẽ để Lâm Đào gả qua?
Một khi gả qua sẽ phải chăm sóc ba đứa trẻ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng đừng nói Lâm Tuệ còn bị bà nội Lâm chiều hư.
Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đưa Lâm Đào gả qua là lựa chọn tốt nhất.
Tiền lễ hỏi đã tới tay, cũng không cần phải xen vào việc Lâm Đào gả qua có thể sống tốt hay không.
“Mẹ, con muốn gả cho người đã có con làm mẹ kế.” Trước khi mẹ hoàn toàn nổi bão Lâm Tuệ đè thấp thanh âm nói: “Con đã kiểm tra qua, bác sĩ nói con không thể sinh con.”
Trương Hồng Anh kinh ngạc, vỗ vỗ cửa: “Con nói cái gì? A Tuệ, con đem cửa mở ra để mẹ đi vào nói.”
Lâm Tuệ đem cửa mở ra, đã nhìn thấy mẹ cô ta Trương Hồng Anh vẻ mặt hoảng loạn đi vào, lôi kéo đôi tay cô ta bắt đầu đánh giá bụng cô ta, vẻ mặt không thể tin tưởng: “Con đây là đi đâu kiểm tra? Bác sĩ nào nói? Sao có thể không sinh được?”
“Không phải mỗi lần con tới kỳ bụng sẽ đặc biệt đau sao? Lần trước con đi vào trấn tìm chị dâu, chị dâu mang con đi bệnh viện kiểm tra một chút, bác sĩ nói con cung hàn, có khả năng không sinh được.” Lâm Tuệ nói.
Đời trước cô ta không có con, nhưng trên thực tế lúc ở bên Triệu Dược Tiến đã từng mang thai một lần.
Cô ta cung hàn, sau khi kết hôn một năm bắt đầu uống trung dược, uống được hai ba năm bụng mới có động tĩnh.
Để có một đứa bé thật không dễ dàng, nhưng ngày đó Triệu Dược Tiến uống rượu say, lúc cùng cô ta cãi nhau đã quăng một cái tát, đứa bé sảy mất, sau đó rốt cuộc cô không thể mang thai nữa.
Lúc mới vừa phát hiện chính mình trọng sinh còn có thể lấy cái này làm cớ, lúc ấy Lâm Tuệ chỉ có thể cắn chết gả cho Thẩm Quốc Bân.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng tìm được lý do thuyết phục mẹ cùng bà nội.
Cô ta nói như vậy, bà nội khẳng định sẽ đồng ý cho cô ta gả qua đi.
Sắc mặt Trương Hồng Anh khó coi, cuối cùng thở dài: “Được, mẹ đi nói với bà nội để con gả cho Thẩm Quốc Bân.”
Thời buổi này, không sinh được đứa bé không thể nghi ngờ là tội nhân trong nhà.
Lâm Tuệ nếu là sau khi gả chồng không sinh được đứa bé, dù đã kết hôn cũng có thể ly hôn.
Nhưng nếu là Thẩm Quốc Bân thì không giống nhau, hắn đã có ba đứa con, có con trai con gái không sợ chặt đứt hương khói, dù đến lúc đó Lâm Tuệ không sinh được, hắn cũng sẽ không nói cái gì.
Trương Hồng Anh nắm tay Lâm Tuệ, đi nhà chính.
Sau khi đem chuyện Lâm Tuệ không thể sinh nói cho bà nội Lâm nghe, không khí dị thường trầm trọng.
Lâm Thành Sơn nhìn chằm chằm cái bàn không nói một lời.
Bà nội Lâm không ngừng lẩm bẩm: “Như thế nào không thể sinh con, như thế nào không thể sinh con……”
Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Khẳng định là do Lâm Đào hại, sớm nói nó là yêu tinh hại người!”
Lâm Tuệ bĩu môi: “Bà nội…”
Bà nội Lâm: “Được rồi được rồi, sự tình đều đã như vậy, cũng chỉ có thể để con gả qua. Sáng mai bà sẽ ra cửa tìm bà mối, để bà ta đi Thẩm gia trang một chuyến.”
Bởi vì tin tức Lâm Tuệ không thể sinh, dẫn tới nhà bác cả Lâm gia cũng chưa ăn uống cái gì, ngược lại là Lâm Tuệ vô tim không phổi, ăn đến ngon miệng.
Trương Hồng Anh hỏi: “Vậy vũ hội quan hệ hữu nghị trong xưởng chị dâu con làm sao bây giờ? Chị dâu con thật vất vả tranh thủ cho con tới, con cứ như vậy không đi, chị dâu con biết ăn nói như thế nào với họ?”
Lâm Tuệ: “Để Lâm Đào đi.”
Bà nội Lâm là người đầu tiên phản đối: “Để nó đi? Vậy không phải quá tốt cho nó?!”
Lâm Tuệ biết bà nội Lâm không thích Lâm Đào, nhưng cái vũ hội này Lâm Đào không thể không đi.
Nếu Lâm Đào không đi, sao có thể quen biết Triệu Dược Tiến, sau đó gả cho Triệu Dược Tiến chứ?
“Bà nội, nhìn người nói kìa, Lâm Đào không phải cháu gái người sao? Nếu nó đi, bị con trai vị lãnh đạo nào coi trọng, đến lúc đó lễ hỏi kết hôn, còn không phải cho bà nội là người sao.” Lâm Tuệ khuyên nhủ.
Bà nội Lâm suy nghĩ một chút cũng là thấy có đạo lý, cho nên bĩu môi chưa không nói cái gì.
Nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy quá tốt cho Lâm Đào.
Ăn xong cơm, Trương Hồng Anh đi rửa chén, Lâm Tuệ từ nhà chính đi ra, nói là muốn đi tìm Lâm Đào, nói một chút về chuyện đi vũ hội quan hệ hữu nghị.
***************************
Lâm Đào mới vừa tắm xong, trên người thoang thoảng hương thơm, tóc có chút ướt, để ở hai bên sườn trước ngực.
Ngày thường luôn là tóc đen cuộn thành hai cái bánh quai chèo, tóc tản ra sau còn có chút hơi cong, làm khuôn mặt trắng nõn càng thêm nhỏ xinh.
(minh họa bánh quai chèo)
Lâm Tuệ đi tới cửa, vừa lúc Lâm Đào nhìn qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô ta nhìn Lâm Đào cười: “Không ngại chị đi vào ngồi chứ?”
“Ngồi đi.” Lâm Đào nói, giọng nói thanh thúy không nghe ra vui buồn.
Hai người bọn họ tuy là chị em họ, nhưng từ nhỏ đã không cùng một chỗ chơi đùa, thậm chí khi còn nhỏ Lâm Tuệ còn sẽ dẫn đầu bắt nạt Lâm Đào, quan hệ hai người thậm chí còn kém hơn so với mấy cô gái trong thôn có quan hệ tốt với Lâm Đào.
Phòng Lâm Đào không lớn, nhưng thắng ở dọn dẹp có trật tự, sạch sẽ.
Lâm Thường Hải yêu thương cô con gái này, còn làm cho cô một bộ tủ quần áo mới.
Lâm Tuệ đi vào, ngồi ở trên ghế, đi thẳng vào vấn đề nói về chuyện vũ hội quan hệ hữu nghị: “Cái danh ngạch này là do chị dâu chị thật vất vả mới kiếm ra, đến lúc đó nơi đó đều là người của nhà máy. Nếu chị đã quyết định gả cho Thẩm Quốc Bân, khẳng định sẽ không đi, nghĩ không bằng đem danh ngạch tặng cho em.”
Lâm Đào mím môi nhìn Lâm Tuệ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Như thế nào cứ có cảm giác giống như mình không quen biết Lâm Tuệ, hôm trước Lâm Tuệ còn ở trước mặt cô cố ý khoe ra muốn đi tham gia gia vũ hội quan hệ hữu nghị, vậy mà hôm nay lại đem cơ hội này chắp tay nhường lại, còn tự nguyện gả cho Thẩm Quốc Bân.
Nếu không phải trước mặt Lâm Tuệ thật sự là Lâm Tuệ, ngay cả giọng nói cũng không có thay đổi, Lâm Đào thật sự sẽ cảm thấy Lâm Tuệ này là giả.
Lâm Tuệ thấy Lâm Đào không trả lời, khuyên nhủ: “Cuối tháng sáu năm nay em đã trên hai mươi tuổi rồi? Cũng tới tuổi nên kết hôn rồi, chính mình tự tìm một người tốt hơn lần tới bà nội lại thay em tìm đối tượng, nếu lần tới lại để em đi làm mẹ kế, lúc đó chị cũng không giúp được.”(App truyện TYT)
Lời này nói thật dễ nghe, nhưng Lâm Đào sẽ không ngây ngốc cho rằng Lâm Tuệ thật sự muốn giúp cô.
Nhưng Lâm Tuệ vì cái gì lại muốn làm như vậy? Cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lâm Đào nhịn không được hỏi: “Vì cái gì chị đột nhiên lại muốn gả cho Thẩm Quốc Bân?”
Lâm Tuệ cười: “Chị đi bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ nói có khả năng không sinh con được. Chị cho rằng bệnh này có thể trị tốt, kết quả ngày hôm qua lại đi một chuyến, mới biết được căn bản là trị không được. Em nghĩ lại xem, ai nguyện ý cưới một người phụ nữ không thể sinh? Ngoại trừ việc gả cho người đã có con làm mẹ kế còn có thể làm sao bây giờ?”
Trên thực tế ngày hôm qua cô ta đi vào trấn là để mua đồ trang điểm có thể làm mặt cô ta trắng hơn, căn bản không đi bệnh viện.
“Ảnh chụp Thẩm Quốc Bân chị cũng đã xem qua, hắn lớn lên cũng rất dễ nhìn, hơn nữa còn là một doanh trưởng, chị có suy nghĩ gả cho hắn cũng không sai, em nói xem?”
Lâm Đào trầm mặc.
Nếu là vì chuyện này, vậy nói qua.
Nhưng cô cũng không vì vậy mà cảm thấy quá vui vẻ, chỉ bằng việc cô một chút cũng không thích Lâm Tuệ.
Nhưng mà khi nghe thấy Lâm Tuệ nói ra ‘ai nguyện ý cưới một người phụ nữ không thể sinh’, trong lòng cô cảm thấy có chút bi ai.
Cô không rõ chính mình vì sao sẽ có loại cảm giác này, chỉ là cảm thấy cuộc sống của một người phụ nữ không nên bị đánh giá dựa trên việc sinh được hay không sinh được.
Chẳng lẽ phụ nữ chỉ xứng bị chia làm hai loại là phụ nữ có thể sinh, cùng phụ nữ không sinh được sao?
Chẳng lẽ giá trị của một người phụ nữ là gắn liền với việc sinh con sao?
Hiển nhiên là không phải, ngay cả chủ tịch cũng đã nói qua, phụ nữ có thể chiếm nửa bầu trời.
“Những lời này chị nói cho em nghe, em cũng không nên nơi nào đo cùng người khác nói.” Lâm Tuệ nhắc nhở nói.
“Chị yên tâm đi, em không phải cái loại người thích nói xấu sau lưng người khác.” Lâm Đào nói, lời nói chứa đựng ý tứ châm chọc Lâm Tuệ, bởi vì so về nói xấu sau lưng thì Lâm Tuệ lành nghề hơn cô nhiều.
Lâm Tuệ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, mặt đỏ hồng, kéo ra đề tài: “Thế nào? Rốt cuộc em có muốn đi tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị hay không?”
“Để em suy nghĩ một chút.” Lâm Đào không có lập tức trả lời Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ từ trên ghế đứng dậy: “Vậy được, em cứ suy nghĩ cẩn thận, nhưng tốt nhất quyết định trong hai ngày này, bởi vì vũ hội quan hệ hữu nghị sẽ tổ chức vào ngày kia.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế
- Chương 3: Không Thể Sinh Con