Chương 14

Trong phòng bệnh, dì Phương đã nhìn ra Lý Thành Hề là đối tượng mà Lâm Đào nhắc đến. Lúc nãy Lý Thành Hề còn ở đây, bà đã nhìn trộm vài lần, càng nhìn càng vừa ý.

Tên nhóc kia lớn lên đoan chính, làn da hơi đen chút. Đàn ông mà, muốn trắng trẻo làm gì? Làm tiểu bạch kiểm chắc?

Dáng người cao lớn, lông mày thẳng tắp. Vừa nhìn đã khiến người khác yên tâm.

A Đào nhà bọn họ kết đôi với hắn, đúng là không lỗ. Hai người trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

“Ông thấy chưa?” dì Phương nhìn Lâm Thường Hải.

Lâm Thường Hải buồn bực: “Thấy cái gì?”

Dì Phương bày ra vẻ mặt ‘ta biết hết’, bất đắc dĩ nói: “A Đào yêu đương rồi. Định bụng hôm nay nói với ông. Biết ông nghe xong sẽ vui vẻ còn đặc biệt chuẩn bị đồ nhắm rượu cho ông. Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.”

Bây giờ trong đầu Lâm Thường Hải đều là A Đào yêu đương, không nghĩ được gì khác.

Vội vàng hỏi: “A Đào yêu đương? Đối phương là ai?”

Dì Phương cười nói: “Còn ai trồng khoai đất này nữa, chính là tên nhóc đã cứu ông đó. Tôi biết ngay mà, đàn ông các người toàn một đám vô tâm vô ý, còn trông mong ông nhìn ra cái gì? Lúc nãy trong phòng bệnh này, cái dáng vẻ anh nhìn em, em nhìn anh của hai đứa nó, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”

Lâm Thường Hải vốn đang ôm tâm lý là nếu đối phương nhân phẩm không tốt thì ông không yên tâm giao con gái cho. Vừa nghe dì Phương nói đối phương là Lý Thành Hề, liền cái gì cũng vừa lòng.

Lý Thành Hề và Lâm Đào tìm đến bác sĩ hỏi thăm tình hình của Lâm Thường Hải. Bác sĩ nói may mà không bị thương đếm gân cốt nhưng vẫn phải nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu muốn xuất viện thì không thành vấn đề. Hôm nay có thể về nhà nhưng phải đổi thuốc đúng giờ.

Chờ đến khi Lý Thành Hề và Lâm Đào trở về phòng bệnh, vừa định thẳng thắn nói chuyện với Lâm Thường Hải thì ông đã nói bản thân biết trước rồi.

Đứa con rể tương lai này, ông vô cùng hài lòng.

Hai người, một là lục quân đã xuất ngũ, một là hải quân. Trời Nam biển Bắc, nói chuyện rất nhiều.

Lúc trở về, chân cẳng Lâm Thường Hải bị thương, hơn nữa một chiếc hai mươi tám Đại Giang cũng không chở được nhiều người như thế. Vì vậy Lý Thành Hề đến chỗ Giang Hoàng Tài mượn một chiếc ô tô nhỏ, tự lái xe đưa bọn họ về nhà.

Kỹ thuật lái xe của Lý Thành Hề không tệ, đường ở nông thôn không tốt lắm nhưng vẫn có thể lái xe vững vàng.

Nhưng đường trong thôn quá nhỏ, không thể lái xe vào trong. Vì vậy Lý Thành Hề dừng xe trước cửa thôn, mấy người bọn họ xuống xe, Lý Thành Hề giúp Lâm Đào đỡ Lâm Thường Hải đi đường.

Nhà họ Lâm ngược hướng với nhà họ Lâm, lúc đến ngã rẽ dì Phương nói dì ấy đi về trước.

Lâm Đào gọi dì lại: “Dì Phương bận rộn lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, đến nhà con ăn cơm rồi hẵng về.”

Dì Phương không từ chối được Lâm Đào liền đồng ý.

Cứ như vậy đi đi về về, bây giờ đã hơn tám giờ tối.

Vì người dân ở quê không có hoạt động giải trí gì, vì tiết kiệm tiền dầu hỏa nên bình thường bọn họ ngủ từ rất sớm. Tầm giờ này, thôn Đào Hoa chỉ còn tiếng ếch kêu ‘ộp ộp’ không còn tiếng gì khác.

Vào nhà, Lâm Đào đốt đèn dầu lên. Dưới sự trợ giúp của dì Phương, cùng nhau xuống bếp hâm lại mấy món ăn lúc tối là có thể ăn rồi.

Nhà bọn họ không lớn nhưng được Lâm Đào dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Lý Thành Hề cũng không phải loại người kén cá chọn canh. Khi đánh giặc, vũng bùn cũng có thể ngủ. Nơi này, tốt lắm.

Tuy anh sinh ra trong gia đình có công với cách mạng, bởi vì thời trẻ lập được công nên hiện giờ cha anh đã là bậc thủ trưởng. Nhưng không vì thế mà con đường anh đi dễ dàng hơn người ta.

“Thành Hề là người Thượng Hải, không biết có thể ăn cay không.”

Đồ ăn trong nhà món nào cũng thêm ớt, Lâm Thường Hải sợ không đủ cay còn đặt thêm một đĩa ớt băm đặt ở bên cạnh.

Lý Thành Hề nói: “Lúc trước cháu từng đến Tứ Xuyên làm bộ đội vài năm, có thể ăn cay.”

“Tình cảm phát triển tốt, làm con rể của Tương Thành không thể ăn cay là không được. Lại đây nếm thử xem, A Đào nhà ta băm ớt ngon cực.” Lâm Thường Hải vừa nghe Lý Thành Hề nói có thể ăn cay liền giống như hiến vật quý mà đẩy đĩa ớt băm về phía anh.

Lý Thành Hề gắp một đũa lên ăn, Lâm Đào vội nói: “Ăn chung với cơm đi, nếu không thì cay lắm.”

“Thật sự rất ngon.” Lý Thành Hề nghe lời Lâm Đào, trộn chung với cơm ăn.

Lâm Đào mỉm cười, trong lòng thỏa mãn vì được khen ngợi.

Bữa cơm hòa thuận vui vẻ. Khỏi phải nói, Lâm Thường Hải và dì Phương rất vừa ý Lý Thành Hề.

Nhưng vừa lòng đến đâu thì hiện tại Lâm Đào và Lý Thành Hề còn chưa kết hôn, chỉ là quan hệ bạn bè, Lý Thành Hề không thể ở lại qua đêm.

Ăn xong bữa cơm, Lý Thành Hề phải đi về.



Lâm Đào ra tiễn anh, trên đường đi Lý Thành Hề đùa nói: “Đây được tính là con rể xấu gặp mặt cha vợ.”

Lâm Đào hờn dỗi nói: “Anh đừng nói vậy, cha em rất thích anh.”

“Vậy còn em?”

Lúc nghe ra ý của Lý Thành Hề, Lâm Đào rũ mắt không có mặt mũi nhìn hắn.

Xoắn xuýt góc áo, mím môi nghẹn lại một lát mới nhỏ giọng nói: “Em cũng thích.”

Lý Thành Hề dừng chân, dưới ánh trăng mà nhìn Lâm Đào, nghiêm túc nói: “Anh sẽ nhanh chóng nói chuyện của chúng ta với người nhà anh. Bộ đội bên kia, chờ qua được thẩm tra chính trị chúng ta liền kết hôn, được không?”

Bây giờ nói đến chuyện kết hôn vẫn còn sớm. Lý Thành Hề còn phải về đơn vị một chuyến, giải quyết việc thẩm tra chính trị và chuyện trong nhà. Bọn họ còn một đoạn thời gian khá dài.

Lý Thành Hề lại không cảm thấy sớm, anh đã nhận định ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Anh nói như vậy để Lâm Đào hiểu được, anh hẹn hò với cô là lấy kết hôn làm tiền đề.

Mà Lâm Đào cũng vậy.

Lâm Đào trầm mặc một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được.”

Lâm Đào tiễn đến cửa thôn, nhìn Lý Thành Hề lên xe.

Lâm Đào vẫy tay với anh, nhưng anh lại không vội lái xe đi, mà mở đèn xe chiếu sáng mặt đường chờ Lâm Đào đi về trước.

Lâm Đào hiểu ý, bước lên con đường được bao vây bởi ánh đèn mà về nhà.

Lúc trước cô từng đọc tiểu thuyết về tình yêu, nữ chính trong sách từng nói tình yêu là lãng mạn.

Lúc đó cô thật sự không hiểu như thế nào mới là lãng mạn, nhưng tại thời khắc này trái tim cô như tia sáng trong bóng tối, sáng ngời và ấm áp.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lâm Tuệ mơ thấy ác mộng. Trong mơ, Lâm Thường Hải ngoài ý muốn chết đi, biến thành quỷ tìm cô ta đòi mạng, muốn bóp chết nàng.

Hôm sau tỉnh lại, dưới mắt Lâm Tuệ là hai quầng thâm lớn, sắc mặt cũng kém vô cùng.

Hôm nay là ngày kết hôn của Lâm Tuệ và Thẩm Quốc Bân. Tuy lúc đầu nói sẽ không làm tiệc lớn nhưng lát nữa Thẩm Quốc Bân sẽ đưa bọn họ đến nhà họ Thẩm ăn cơm.

Từ sáng sớm Trương Hồng Anh và bà nội Lâm đã sắp xếp xong, còn không thấy Lâm Tuệ rời giường liền chạy đi gọi cô ta.

Tinh thần hoảng hốt mà rời giường, miễn cưỡng đi rửa mặt. Vừa vào sân trong múc nước rửa mặt thì nhìn thấy chú hai chống gậy bước ra từ trong phòng.

“Quỷ a...”Lâm Tuệ sợ đến mức lui về phía sau một bước, một chân dẫm lên phân gà, ngã chổng vó.

Chậu nước trong tay hất ngược vào người, ướt như chuột lột.

Bà nội Lâm và Trương Hồng Anh vội vàng chạy vào đỡ cô ta dậy, lầm bầm quở trách sắp kết hôn đến nơi rồi còn bất cẩn như vậy, ngã có đau không?

Lâm Tuệ ngã xuống, người cũng tỉnh táo lại. Lâm Thường Hải còn chưa chết, người cô ta vừa nhìn thấy không phải quỷ.

Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Lâm Tuệ hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà thay quần áo dơ.

Cô ta không muốn vô duyên vô cớ mang trên lưng một mạng người, cảm giác gặp ác mộng tối hôm qua chẳng dễ chịu gì. Lâm Thường Hải không chết, cô ta cũng yên tâm rồi.

Mặc kệ người nào đã cứu Lâm Thường Hải, chỉ cần không phải Thẩm Quốc Bân nhà cô ta cứu là được.

Kiếp này, vị trí mẹ kế này, cô ta nắm chắc rồi. Lâm Đào đừng hòng tranh với cô ta!

Lâm Tuệ mặc váy đỏ, được đặc biệt chuẩn bị để hôm nay mặc.

Thời buổi này, vải dệt màu đỏ rất khó mua được. Vừa lúc hôm đó hợp tác xã nhập vào một ít, tổng hợp lại vừa đủ làm hai bộ quần áo, tất cả đều bị cô ta cướp được.

Cô ta cố ý mặc váy đỏ lượn qua lượn lại khoe khoang với Lâm Đào, Lâm Đào trực tiếp xem nhẹ cô ta, mí mắt cũng không nâng lên, vẫn như mọi ngày cho gà ăn, tưới nước cho cây.

Lâm Tuệ ghét nhất là bộ dạng này của Lâm Đào, luôn cảm thấy cô khinh thường cô ta.

Lâm Đào có gì tốt hơn cô ta chứ? Đối tượng kia chính là một tên tiểu bạch kiểm. Đi xem phim, vé là do Lâm Đào mua. Đúng là biết cách làm.

Dù Thẩm Quốc Bân không đẹp như tên tiểu bạch kiểm kia nhưng hắn là tiểu đoàn trưởng. Cô ta cố ý đi hỏi thăm, tiền lương một tháng của tiểu đoàn trưởng được hơn trăm tệ.

Đến lúc đó, cô ta sẽ được sống trong sung sướиɠ.

Lâm Tuệ càng nghĩ càng hưng phấn, hận bản thân không thể lập tức đi hành quân.



Không qua bao lâu, Chu Mai Phương và Lâm Cường đến. Hôm nay hai người đặc biệt xin nghỉ để tới uống rượu mừng.

Bọn họ ngồi được một lúc thì Thẩm Quốc Bân đánh xe bò đến đón bọn họ.

Dù hôn lễ không tổ chức lớn nhưng nhà họ Lâm vẫn chuẩn bị của hồi môn cho Lâm Tuệ. Nhưng mà cô ta phải đi hành quân nên không thể đưa cho cô ta thứ quá lớn, chỉ có thể chuẩn bị ít đồ vật.

Trương Hồng Anh còn lén lút lấy ra hai trăm tệ từ trong ba trăm tám mươi tệ sính lễ, định trộm đưa cho Lâm Tuệ.

Nói thật, tuy thôn Đào Hoa ở nông thôn nhưng vẫn rất xem trọng việc kết hôn. Trường hợp của Lâm Tuệ, kết hôn nhưng không làm tiệc, ngồi xe bò đến nhà trai, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong thôn không thiếu kẻ xem náo nhiệt nói xấu kẻ khác nhưng nghe được nhà họ Thẩm cho hơn hai trăm tệ sính lễ liền im miệng không còn gì để nói.

Trải qua mấy ngày chung đυ.ng, Thẩm Quốc Bân và Lâm Tuệ đã thân thuộc hơn. Không giống như ngày đầu không biết nên nói gì. Dù hắn chỉ muốn tìm một người để chăm sóc tốt cho con nhưng đến cuối cùng vẫn phải kết hôn.

Thấy khuôn mặt trắng xanh của Lâm Tuệ, Thẩm Quốc Bân hỏi: “Tiểu Lâm, sao sắc mặt cô tệ vậy?”

Lâm Tuệ cúi đầu giả bộ thẹn thùng: “Nghĩ đến hôm nay chúng ta sẽ kết hôn, em vừa hồi hộp vừa hưng phấn, không ngủ được...”

Thẩm Quốc Bân vẫn chịu thua bộ dạng này của cô ta, gật đầu xem như chưa nói gì.

Thấy một nhà bác cả leo lên xe bò, không nhịn được hỏi một câu: “Nhà chú hai không đi à?”

Lâm Tuệ nhìn vào trong sân, thấy Lâm Đào đang phơi quần áo liền vội vàng ngăn cản tầm mắt của Thẩm Quốc Bân, sợ Thẩm Quốc Bân xem trọng Lâm Đào.

Lâm Đào vốn xinh đẹp hơn cô ta, hôm nay sắc mặt cô ta không tốt, không so được với Lâm Đào.

Cô ta lắc đầu: “Anh không biết đâu, cô em họ đó của em thù dai lắm. Gần đây vì chuyện em gả cho anh mà luôn đối nghịch với em. Không có việc gì làm liền đi làm phiền em. Ai, dù sao em cũng là chị chỉ có thể nhường nhịn em ấy. Đôi khi nghĩ lại, em không nhịn mà tức giận. Anh nói xem, em ấy không muốn gả đi làm mẹ kế vậy mà lúc em gả cho anh thì lại hận em. Em cũng không biết phải làm sao nữa.” (App truyện T Y T)

Nói xong lại giả bộ oan ức.

Nghe Lâm Tuệ nói xong, Ấn tượng của Thẩm Quốc Bân về Lâm Đào lại càng xấu hơn.

Càng cảm thấy việc mình chọn Lâm Tuệ làm vợ là việc đúng đắn. Hắn không quan tâm cái gì mà đứa trẻ trong quan tài(*) nhưng nếu cưới người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi vào nhà thì không biết trong nhà sẽ loạn như thế nào.

(*)Đứa trẻ trong quan tài - Quan tài tử: đứa trẻ được sinh ra trong quan tài sau khi người mẹ chết, ngày xưa bị người ta xem là xui xẻo.

Đến nhà họ Thẩm, thức ăn vẫn đang được chuẩn bị.

Vài người thân thiết với nhà họ Thẩm cũng tới. Nhìn thấy cô dâu mới, hư tình giả ý khen: “Cô dâu mới này thật xinh đẹp, xứng đôi với Thẩm Quốc Bân nhà ta.”

Lâm Tuệ nghe những lời này liền vui vẻ lại nghe được giọng nói quái gở: “Xinh đẹp chưa chắc tâm đã tốt. Gia Hào, Gia Di, về sau nếu cô ta đối xử không tốt với hai đứa, hai đứa phải nói với bà ngoại. Bà ngoại làm chủ cho hai đứa!”

Người nói chuyện là mẹ vợ trước của Thẩm Quốc Bân, bà Hoàng. Con gái Hoàng Thụ Phân của bà ta gả vào nhà họ Thẩm bảy năm sinh ba đứa, lúc sinh đứa thứ ba thì mất.

Bây giờ Thẩm Quốc Bân lại muốn kết hôn, mấy ngày nay bà ta ngủ không thẳng giấc.

Vừa đau lòng con gái đáng thương, vừa đau lòng cháu ngoại. Sống với mẹ kế, có mấy người sống tốt chứ?

Hôm nay bà ta không mời mà đến là vì ra oai phủ đầu với cô dâu mới Lâm Tuệ này.

Thẩm Gia Hào năm nay hơn năm tuổi. Đừng xem thường thằng bé nhỏ tuổi, đứa bé này từ nhỏ đã thông minh.

Sau khi mẹ thằng bé chết được vài tháng có người tìm mẹ kế cho chúng nó nhưng đều bị thằng bé phá rối.

Tiếc là lần trước Thẩm Quốc Bân đi lại không mang theo thằng bé, nếu không thì cửa hôn sự này sẽ bị phá hoại.

Thẩm Gia Di là quỷ nhỏ tham ăn, người ta cho con bé ăn là con bé cảm thấy người này tốt, khiến cho cha nó nhất mực cưới cô ta.

Bà ngoại nói đúng, mẹ kế chẳng có người nào tốt. Bọn họ cũng không phải từ trong bụng cô ta chui ra, cô ta sẽ không đau lòng bọn họ, sẽ chỉ xem họ là con chồng thôi.

Bà nội Lâm và Trương Hồng Anh nghe thấy những lời này, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Nhất là bà nội Lâm, hận không thể đánh cho bà Hoàng một trận: “Bà ăn nói kiểu gì thế hả? Bình thường đều dạy con cháu như thế à? Khó trách con gái bà chết sớm!”

“Bà nói gì đó? Ta xé rách miệng bà!” bà Hoàng nổi giận.

“Xé miệng ta? Bà đến đây xé đi! Cái thứ không biết xấu hổ, bà chỉ là mẹ vợ trước, hôm nay con gái ta kết hôn, bà đến làm gì?”

“Muốn trách thì trách mệnh con gái bà không tốt, chết sớm! Bây giờ đàn ông là của A Tuệ nhà ta, con cái cũng là của A Tuệ nhà ta. Sao thế? Giận đến tái mặt rồi? Giận thì giận nhưng những lời ta nói đều là sự thật!”

“Ta liều mạng với bà!”

Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại sính lễ của nhà họ Thẩm = =