Lâm Tuệ bị chọc tức đến mức không nói ra lời, căm hận nhìn Lý Thành Hề một cái rồi quay người đi.
Lẩm bẩm trong miệng, xem phim mà còn để con gái đi mua vé thì tính là đàn ông gì. Đúng là chó đội lốt người, trên thực tế nhiều lắm cũng chỉ là đồ tiểu bạch kiểm ăn bám. Ở cùng với dạng người này thì sao có thể trải qua thời gian dùng sướиɠ? Được thôi, vậy cô ta cứ nghe theo Lâm Đào thôi.
Lâm Đào đúng lúc mua vé xong thì nhìn thấy Lâm Tuệ đang nói cái gì đó với Lý Thành Hề.
Đến gần liền nghe được Lý Thành Hề kia nói một phen, lông mày vốn đang nhăn lại lại giãn ra. Trong lòng không khỏi ngọt như ăn mật.
Đợi đến lúc cô đi đến bên cạnh Lý Thành Hề thì Lâm Tuệ đã đi.
Lâm Đào cũng không thèm đi tìm cô ta lý luận, quả thật hành vi Lâm Tuệ thật sự làm cho người khác chán ghét, nhưng nói thật cô ta nói cũng đúng lời, ở nơi nhiều người như trong cổng rạp chiếu mà cãi lộn với cô ta thì không được hay cho lắm.
Hơn nữa Lâm Đào vốn định tìm cơ hội nói với Lý Thành Hề một chuyện.
"Vé lấy lòng." Lâm Đào giơ vé trong tay lên.
Lý Thành Hề gật gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta đi vào thôi."
"Không vội, tôi thấy còn mười phút mới nữa mới bắt đầu chiếu phim, chúng ta đợi một lát lại vào, tôi muốn nói với anh một chuyện trước." Lâm Đào nói.
"Được, chúng ta qua kia nói." Lý Thành Hề đoán được Lâm Đào muốn nói với anh cái gì, chỗ này người đến người đi không thích hợp để nói chuyện, nên liền đến hành lang bên cạnh.
Người trên hành lang không nhiều, Lâm Đào liền nói hết chuyện thân phận của mình ra: "Tôi vốn muốn đợi đến khi xem hết phim mới nói với anh, rất nhiều người bên phía nhà tôi đều cảm thấy thân thế của tôi có điềm xấu, khi tôi còn bé bà tôi đã muốn bóp chết tôi, may mà có cha tôi che chở tôi." Cô cười cười, nhưng mũi lại có chút chua xót.
Có một số việc trong lòng mình hiểu rõ là một chuyện, nói cho người khác nghe lại là một chuyện khác.
Lý Thành Hề thấy cô thế này, đau lòng đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô.
Nghiêm mặt nói: "Lâm Đào, hiện tại là xã hội mới, chúng ta phải chống lại phong kiến mê tín. Tôi không cảm thấy đây là điềm xấu, tôi sẽ chỉ cảm thấy mẹ của em thật vĩ đại, cho dù bà ấy chết cũng muốn bảo vệ em. Em càng không nên bởi vì loại chuyện này mà cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, em rất tốt, người nói em không tốt là ngu muội." Lâm Đào yên lặng nhìn Lý Thành Hề, anh nói rất nghiêm túc, trên mặt không có một tia dối trá.
Hốc mắt cô đỏ hồng, hít hít cái mũi, cười với anh: "Cám ơn anh." Cám ơn anh ngoại trừ cha với dì Phương, Mạn Mạn, thì là người đầu tiên nói với tôi như vậy.
"Cám ơn cái gì, lời tôi nói đều là thật." Lý Thành Hề nhìn hốc mắt cô gái trước mặt đỏ lên, trái tim như bị người bóp chặt lấy.
Bởi vì thân phận này, không biết cô đã chịu bao nhiêu uất ức.
Anh hạ quyết tâm, về sau sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô tiếp tục chịu mảy may chút uất ức nào.
Lâm Đào ngại ngùng cười cười, nhịn không được hỏi: "Vậy mẹ của anh là người như thế nào?" Trước đó lúc Lý Thành Hề giới thiệu tình trạng gia đình, chỉ nói trong nhà có mẹ kế, nhưng không nói đến mẹ ruột, loại tình huống này hoặc là đã ly hôn hoặc là đã qua đời. Mà vào đầu năm nay thì cái tình huống sau chiếm đa số.
Sau khi Lâm Đào hỏi xong, mới phản ứng lại được hỏi như vậy có thể không tốt hay không.
Cũng may Lý Thành Hề cũng không hề để ý cô hỏi đường đột, nói với cô một chút chuyện liên quan tới mẹ mình.
Mẹ Lý Thành Hề là đảng viên thâm niên, cha của anh là địa hạ đảng, cha tưởng rằng mẹ đã hi sinh nên cưới mẹ kế. Trên thực tế mẹ không hề hi sinh, vì bảo vệ cha mà chịu không ít cực khổ. Khi trở về vừa đúng lúc mẹ kế đang mang thai, cha lựa chọn mẹ kế, còn mẹ bởi vì thân thể chịu không ít tra tấn nên rất yếu, sau khi trở về không bao lâu thì qua đời.
"Bà ấy là người rất tốt, có khổ gì cũng đều tự mình chịu đựng. Lúc đó tôi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ kỹ bà ấy cười lên đặc biệt xinh đẹp." Lý Thành Hề nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chỉ có mấy câu ngắn ngủi.
Nhưng Lâm Đào hiểu rõ, trong mấy lời ngắn ngủi này, còn có rất nhiều gút mắc.
Ví dụ như một người phụ nữ vì bảo vệ người mình yêu mà chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, thế mà sau khi trở về lại nhìn thấy người yêu có gia đình mới, có con, đó là loại thống khổ như thế nào...
Lâm Đào không nghĩ tới Lý Thành Hề còn có chuyện xưa như thế này, nghe thấy mà trong lòng khó chịu, muốn an ủi.
Lý Thành Hề lại kiên cường hơn cô nhiều, sắc mặt như thường: "Đi thôi, phim sắp chiếu rồi." Lý Thành Hề đưa Lâm Đào đi qua, bởi vì là phim mới nên người đi xem tương đối nhiều, lúc vào phòng người chen lấn nhau. Lý Thành Hề vẫn luôn đi sau lưng Lâm Đào, che chở cho cô không để người ta chen lấn đến cô.
Đây là một bộ phim tình cảm kháng chiến, kịch bản cảm động, trong rạp chiếu phim có không ít nữ đồng chí nhịn không được khóc.
Lâm Đào cũng nhịn không được đỏ cả vành mắt, bởi vì nhớ tới mẹ Lý Thành Hề mà càng thêm khó chịu.
Một bên khác trong rạp chiếu phim, Lâm Tuệ với Thẩm Quốc Bân cũng đang xem phim này, Lâm Tuệ một bên lau nước mắt một bên nói chuyện với Thẩm Quốc Bân ở bên cạnh: "Quốc Bân, anh nói xem tình yêu của chúng ta có thể cảm động như trong phim ảnh diễn không?" Đáp lại cô ta là tiếng lẩm bẩm của Thẩm Quốc Bân.
Lúc tan cuộc, Lý Thành Hề nhìn đôi mắt đỏ như con thỏ nhỏ của Lâm Đào, thở dài: "Lần sau không đưa em đi xem loại phim này nữa." Lâm Đào hít hít mũi: "Quá cảm động, tôi nhịn không được." Sau khi xem phim xong, hai người lại đi tản bộ, gió thổi ở trên người rất dễ chịu.
Buổi trưa, Lý Thành Hề đưa Lâm Đào đến tiệm quốc doanh ăn cơm, gọi một đĩa ớt xào thịt với canh cá trích.
Lâm Đào nhỏ giọng nói: "Đồ ăn của tiệm cơm Quốc Doanh rất đắt, chúng ta tùy tiện ăn một chút là được rồi." Lý Thành Hề cười cười, cho cô một ánh mắt trấn an: "Không có việc gì, em quá gầy, ăn nhiều một chút mới tốt." Cá vừa mới được mang lên, Lý Thành Hề đã lấy phần bụng cá ra bỏ vào trong chén Lâm Đào: "Ăn cái này đi, ít xương cá." Lâm Đào cười ngại ngùng, gắp cho Lý Thành Hề một đũa thịt: "Anh cũng ăn nhiều một chút." Đồ ăn của tiệm cơm Quốc Doanh rất đắt, hương cũng rất thơm.
Chẳng qua Lâm Đào vẫn cảm thấy tự mình làm đồ ăn thì càng ăn ngon hơn một chút, lúc đi ra, còn nhỏ giọng nói với Lý Thành Hề: "Kỳ thật đồ ăn tôi tự làm ăn cũng rất được." Lý Thành Hề trả lời: "Sau này tôi nhất định tìm cơ hội nếm thử." Lâm Đào sửng sốt một chút, lập tức mặt đỏ lên.
Cô cảm thấy bình thường mình là người rất bình tĩnh ổn trọng, hôm nay số lần đỏ mặt căn bản là đếm không hết.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Em quen thuộc với Tương thành hơn, em quyết định đi." Thế là Lâm Đào liền làm chủ đưa Lý Thành Hề đến trường học cũ của mình với công viên nhân dân, chờ sau khi đi dạo xong một vòng cả hai nơi này thì cũng đến gần ba giờ rưỡi.
Lâm Đào còn phải đẩy xe bò, liền nói phải đi về.
Lý Thành Hề đưa cô đến chỗ của ngày hôm qua, Lâm Đào nhìn những người trên xe bò kia, đó là những người khó ưa nhất nói chuyện khó nghe nhất trong làng.
Vẫn ngừng lại bước chân: "Nếu không hôm nay vẫn đưa đến chỗ này thôi." Lý Thành Hề cũng không miễn cưỡng, chỉ là nhìn Lâm Đào, nghiêm mặt nói: "Lâm Đào, trải qua mấy ngày nay ở chung, em cảm thấy tôi thế nào?" Anh thế nào ư? (App truyện T Y T)
Anh rất tốt.
Lâm Đào muốn mở miệng, lại bởi vì nhịp tim quá nhanh, mà nói không ra lời. Cô cúi đầu, vuốt vuốt ngón tay, đây là biểu hiện mà lúc cô căng thẳng mới có.
Tiếp theo liền nghe Lý Thành Hề nói: "Lần sau để tôi đưa em về nhà đi." Lâm Đào lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Lý Thành Hề, mặt đỏ như đồng, nói như bỏng miệng, lắp ba lắp bắp: "Được." Lời của hai người đều rất hàm súc, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, lời này đại biểu cho ý gì.
Lý Thành Hề cười thành tiếng, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô, giọng điệu bất giác ôn nhu hơn mấy phần: "Ngày mai cũng thời gian này, tôi chờ em ở nơi này."
"Vâng, vâng." Lâm Đào khẽ gật đầu như gà con mổ thóc, quay đầu nhìn xe bò: "Vậy... Vậy tôi đi về trước nhé."
"Đi đi, tôi nhìn em đi." Lâm Đào xấu hổ nhìn Lý Thành Hề, lại xấu hổ xoay người đi.
Chờ sau khi lên xe bò, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái. Rõ ràng cách một khoảng cách rất xa, nhưng cô vẫn thấy được nụ cười trên mặt anh.
Lâm Đào cũng cười theo, đưa tay đặt lên ngực nơi trái tim đang đập vô cùng mạnh mẽ.
Trong lòng của cô giống như có nai con đi loạn, lại như có trăm ngàn con hồ điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Một bên khác, sau khi Lâm Tuệ với Thẩm Quốc Bân xem hết phim, thì hai người lại đi một chuyến đến cung tiêu xã.
Ngày mai sẽ là thời gian hai người kết hôn, mặc dù chỉ là người hai gia đình ngồi ăn một bữa cơm, nhưng cũng phải chuẩn bị. Bọn họ đi cùng tiêu xã mua ít thịt lợn với cá, còn thức nhắm thì trong nhà đều có, không cần chuẩn bị.
Thẩm Quốc Bân là chạy Hai Tám Đại Giang tới, coi như không đuổi kịp xe bò cũng không có việc gì.
Mệt mỏi một ngày, lúc đi trên đường, Lâm Tuệ ngồi trên xe đạp ngủ thϊếp đi.
Cô ta lại mơ thấy chuyện đời trước, trong mơ, ngay từ đầu Lâm Đào nói cái gì cũng không chịu gả làm mẹ kế cho ba đứa trẻ khi tuổi còn quá trẻ. Về sau sao coi lại đồng ý?
Là có một lần lúc Lâm Thường Hải đi giỡ hàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hàng trên xe đều rớt xuống, nện lên trên người Lâm Thường Hải. Là Thẩm Quốc Bân cứu được Lâm Thường Hải, chẳng qua sau khi trải qua chuyện này, Lâm Thường Hải vẫn bị phế đi một chân.
Vốn bởi vì mệnh quan tài tử nên Lâm Đào không dễ gả đi, chân cha cô còn bị phế, trước kia muốn giới thiệu người đã đi bước thêm bước nữa cho cô bà mối cũng không dám tìm cô.
Cụ thể mối quan hệ giữa Lâm Đào với Thẩm Quốc Bân tốt hơn như thế nào Lâm Tuệ cũng không hiểu rõ, bởi vì lúc đó trong lòng cô ta đều là Triệu Dược Tiến, chờ gả đến Triệu gia nên căn bản không chú ý tới Lâm Đào.
Nghe mẹ giống như là Thẩm Quốc Bân biết rõ chân chú hai cô ta bị phế, không sinh hoạt được như thường, nhưng vẫn chủ động theo đuổi Lâm Đào.
Nghe ý của mẹ, giống như ngay từ đầu Lâm Đào còn không nguyện ý. Mẹ vì chuyện này mắng Lâm Đào không ít, mắng cô làm mất mặt vong ân phụ nghĩa, người khác cứu được cha cô cũng không biết báo đáp, Lâm Đào còn nói cái gì mà ân cứu mạng thì phải báo đáp, nhưng không phải lấy loại phương thức này.
Chẳng qua về sau vẫn gả cho Thẩm Quốc Bân, còn đưa Lâm Thường Hải cùng nhau theo quân.
Lúc ấy Lâm Tuệ đã toại nguyện với đối tượng là Triệu Dược Tiến, vì thế còn cười trên nỗi đau của người khác, cười Lâm Đào quả nhiên là quan tài tử, chính là xúi quẩy.
Làm sao nghĩ đến sau này sẽ như thế...
... ...
Chiếc xe đạp đυ.ng phải một tảng đá, xóc nảy một chút, Lâm Tuệ bị xóc đến tỉnh, kêu một tiếng.
Thẩm Quốc Bân quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, hỏi: "Tiểu Lâm, cô có sao không?"
"Không có việc gì, vừa rồi quá mệt mỏi nên không cẩn thận ngủ thϊếp đi, gặp phải ác mộng." Lâm Tuệ lắc đầu, cười với Thẩm Quốc Bân .
Thẩm Quốc Bân cũng không tán thành hành vi này của cô ta, xụ mặt nghiêm túc nói: "Cẩn thận một chút, ngủ trên xe đạp, cẩn thận rơi xuống." Lâm Tuệ không yên lòng đáp lại, trong đầu lại nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, chuẩn xác mà nói là chuyện xảy ra đời trước.
Vốn những chuyện cũ năm xưa kia, Lâm Tuệ đã có chút nhớ không rõ, sau khi sống lại trở về rất nhiều chuyện đều chỉ có thể nhớ đại khái. Trải qua giấc mộng vừa rồi, cô ta mới nhớ lại, hôm nay chính là thời gian mà Thẩm Quốc Bân cứu chú hai cô ta.
Nhưng bây giờ Thẩm Quốc Bân đi cùng với mình, vậy chẳng phải chú hai cô ta không ai cứu được sao?
Làm sao bây giờ...
Lâm Tuệ xoắn xuýt một lúc, nhưng rất nhanh đã thuyết phục chính mình.
Chú hai cô ta luôn không thích cô ta, cô ta cần gì phải vì ông mà mạo hiểm như vậy chứ? Hơn nữa hiện tại cô ta có thể nói với Thẩm Quốc Bân như thế nào được? Coi như để Thẩm Quốc Bân cứu được chú hai cô ta, nhưng nếu Lâm Đào lại bởi vì chuyện này mà gả cho Thẩm Quốc Bân giống đời trước, vậy phải làm thế nào?
Không được, tuyệt đối không được.
Lâm Tuệ tàn nhẫn nghĩ, từ sau khi cô ta sống lại, mọi chuyện cần thiết đều xảy ra thay đổi, như vậy thì thuận theo tự nhiên đi, cô ta chỉ cần bản thân trôi qua tốt là được rồi.
Người khác thế nào, thì mắc mớ gì đến cô ta!