Nhưng đối với Ôn Úy, tình thế này thật chẳng dễ chịu chút nào.
Dù lớn lên cùng Phó Ninh Châu, nhưng sự thay đổi của hắn ta khi trưởng thành quá lớn, khiến Ôn Úy không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
"Tôi đã nói, giữa chúng ta không còn gì nữa. Anh còn muốn làm gì đây? Đừng quên anh đã đính hôn rồi!"
Ôn Úy bị Phó Ninh Châu giữ chặt cả hai tay, ép vào ghế trong tư thế quay lưng lại. Tư thế này đầy sự thân mật.
Phó Ninh Châu phớt lờ lời anh, cúi người, thì thầm bên tai anh, khẽ cười: "Ôn Úy, cậu nói cậu sẽ không khuất phục bất kỳ alpha nào. Vậy pheromone trên người cậu là thế nào? Mùi của một alpha tầm thường. Xa tôi rồi, cậu trở nên dễ dãi đến thế sao?"
"Ôn Úy, điều này không giống cậu chút nào."
Ôn Úy quay đầu đi, tránh hơi nóng từ miệng Phó Ninh Châu phả vào, giọng lạnh lùng mất đi chút ấm áp: “Chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Không còn bất kỳ quan hệ gì?” Phó Ninh Châu cười khẩy, “Thế mà tôi lại nghe nói, cậu đang sống không tốt chút nào. Ở dưới khu hạ lưu bẩn thỉu, phải dạy học cho đám con cái nhà giàu ở khu thượng lưu để kiếm sống. Nghe nói mấy đứa trẻ đó rất khó đối phó, dựa vào gia thế mà bắt nạt cậu, khiến cậu chịu nhiều thiệt thòi.”
Phó Ninh Châu vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve sau gáy trắng nõn của Ôn Úy. Trên làn da trắng mịn ấy có một vết cắn đỏ tươi.
Ánh mắt Phó Ninh Châu khựng lại. Vết cắn ấy mang theo chút pheromone mờ nhạt của một alpha khác. Hắn biết đó là đánh dấu tạm thời.
Nhưng hắn dường như không quan tâm, thản nhiên như không thấy, giọng nói tự nhiên như thể chẳng có gì xảy ra: “Vậy nên, Ôn Úy, cậu có muốn suy nghĩ lại không? Quay về bên tôi, tôi có thể cho cậu một cuộc sống tốt hơn.”
Ôn Úy cắn môi, không đáp lời.
Chiếc xe sang trọng di chuyển đều đều, hai bên là những tòa nhà lùi dần về phía sau. Không khí trong xe rơi vào sự im lặng kỳ lạ, cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng của tài xế.
“Phó tổng, chúng ta… đang đi đâu thế ạ?” Tài xế Vương dè dặt hỏi.
Giọng nói xuyên qua vách ngăn truyền đến ghế sau. Phó Ninh Châu thản nhiên đáp tên một địa danh: “Ấu Hải.”
Ấu Hải.
Khi nghe hai từ đó, đồng tử Ôn Úy đột ngột giãn to.
Viện mồ côi Ấu Hải chính là nơi Ôn Úy lớn lên, cũng là nơi anh gặp Phó Ninh Châu, khởi đầu cho mọi câu chuyện sau này.
“Còn nhớ nơi đó chứ?”
Phó Ninh Châu vừa nói vừa buông tay Ôn Úy ra.