Chương 49

Trong Phòng chỉ còn lại Từ Lạc, cô nhìn theo bóng lưng của Diệp Thành khuất dần sau cánh cửa, mà thở dài trong lòng.

Độ độc tài, anh đừng có phiền mẹ con tôi nữa.

Diệp Thành rời khỏi phòng bệnh, không tự chủ được mà dựa vào bức tường lạnh băng của hành lang ngoài phòng bệnh.

Hắn cứ vậy mà không hề có chút chuẩn bị, vèo một cái lên làm bố, dù hắn có là tổng tài quyền lực sánh tầm thì cũng không thể nào tránh khỏi có mấy phần bối rối và luống cuống.

Chợt âm thanh ngay bên cạnh của Hoàng Hiếu vang lên. "Diệp tổng, chuyển viện đã làm xong rồi, viện trưởng nói đợi cô Từ Lạc ổn hơn là có thể chuyển đến phòng bệnh đặc biệt ở khu bên kia rồi.

"Ừ" Diệp Thành gật đầu, âm thanh hơi lạnh, " chuyện của cô ấy ở bên kia, cậu đi theo, có kết quả liền báo tôi."

"Vâng, tôi biết rồi." Hoàng Hiếu rời đi sau đó.

Diệp Thành lúc này mới trầm trầm mà thở dài ra một hơi. Nút thắt trong lòng như được tháo ra ít nhiều, Hắn quay đầu đi, xuyên qua cửa kính nhìn Từ Lạc nằm trong phòng bệnh.

Cô mệt mỏi nằm trên giường, nhắm hai mắt, cũng không biết có ngủ hay không.

Ước gì cô lúc nào cũng ngoan ngoãn vĩnh viễn thì tốt rồi, Diệp Thành suy nghĩ, vô luân thế nào, hắn cũng phải chịu trách nhiệm với cô, làm tốt chức trách của một người cha đối với con hắn, người chồng đối với vợ hắn. Hắn sẽ đối xử thật tốt với cô.

....

Ngày đó đến tối muộn thì Lưu Tâm Nhã đã đến địa điểm trước.

Cô ả ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn như sóng đánh.

Sáng nay, Diệp Thành bảo Thu Lan hẹn cô ta đến phòng trà này, nói là muốn gặp mặt nói chuyện với cô ta. Giọng điệu chính thức như vậy khiến cô ta tâm không khỏi hỗn loạn.

Ngồi trong phòng chờ, mà tâm cứ treo lên, được một lát, thì thấy Diệp Thành đẩy cửa bước vào, một thân tây trang vẫn chỉnh tề, chỉ là nơi cổ áo, tùy ý tháo hai chiếc nút áo.

" Thành, anh đến rồi." Cô ta dịu dàng, " ngồi đi."

Diệp Thành ừ một tiếng, ngồi đôi diện ở ghế bên này Lưu Tâm Nhã, " đã gọi đồ ăn chưa?"

"Rồi, " Lưu Tâm Nhã gật đầu. " Anh có muốn gọi rượu không?"

"Không cần, hôm nay tôi không uống rượu." Diệp Thành không mặn, không nhạt đáp. Ra hiệu nhân viên mang đồ ăn lên.

Nhân viên ra khỏi phòng, Lưu Tâm Nhã liền nói với Diệp Thành, " Thành, sao lại xa cách như vậy, còn nữa, hôm nay, anh hẹn em là có chuyện gì?"

Diệp Thành trầm mặc hồi lâu, " Từ Lạc ở quê xảy ra chuyện."

Trong lòng Lưu Tâm Nhã thoáng nhảy dựng một cái, cô ta trợn mắt kinh ngạc, giả bộ nói, " cái gì, xảy ra chuyện gì, chị ấy có sao không?"

Diệp Thành không nói chuyện.

"Sao anh khônh nói em sớm, biết vậy, em tới thăm chị ấy rồi." Lưu Tâm Nhã giả bộ trách móc.

Diệp Thành khẽ nhíu mày nhìn cô ta, " không cần, tôi hôm nay hẹn cô đến đây, chính là muốn nói với cô một chuyện..." Hắn hít sâu, giọng lạnh băng, " Lưu tiểu thư, chúng ta chấm dứt ở đây đi."

Khuôn mặt Lưu Tâm Nhã thoáng cái cứng đờ, " Diệp Thành...anh có ý gì?"

"Lời tôi chỉ nói một lần, chúng ta đến đây là kết thúc. Ngày mai, tôi nói bác Long mang đồ của cô về biệt thự." Diệp Thành quyết tuyệt, đầy nghiêm túc mà nói.

Lưu Tâm Nhã thoắt đứng dậy, đôi mắt dần ngập nước, "Diệp Thành, anh đang đùa với em đúng không? Anh đừng có giỡn loại chuyện cười này với em."

"Tôi sẽ bồi thường một căn biệt thự và hai chiếc đỗ trong gara biệt thự. Như Vậy đi." Hắn không chút do dự mà đặt ra đề nghị.

"Em không cần." Lưu Tâm Nhã bỗng nhiên lớn giọng quát, " Diệp Thành, anh nói cho rõ ràng, anh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Thành lạnh lẽo nhìn cô ta, nhàn nhạt nói, " Từ Lạc có con với tôi, cô ấy đang mang thai con tôi. Vậy nên kết thúc đi."

Lưu Tâm Nhã chết lặng, " anh nói dối, cô ta sao có thể có con với anh, có phải cô ta nói dối để níu kéo anh lại không? Con đàn bà đó quả là ti tiện cái gì cũng nói dối đặt điều được."

" Câm miệng." Ánh mắt tràn đầy lãnh ý của Diệp Thành thẳng tắp mà nhìn Lưu Tâm Nhã một cái, " ai cho phép cô nói cô ấy như thế, Từ Lạc không hề nói dối, là bác sĩ chứng thực với tôi. Chúng tôi có con với nhau, nên cô quên tôi đi."

Lưu Tâm Nhã nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Diệp Thành, cô ta không cam lòng mà nuốt nước mắt.

" Chuyện này tôi đã quyết định, sau này đừng phiền tôi nữa, nếu cô tìm được bạn trai mới, tôi và Từ Lạc sẽ chúc phúc cho cô. Vậy đi." Diệp Thành thẳng thắn nói.

Lưu Tâm Nhã không tri giác mà lắc đầu, nước mắt ủy khuất tràn ra, cô ta rời chỗ ôm chặt lấy Diệp Thành, "Thành, em không muốn, em không buông tay đâu."

Diệp Thành kéo mạnh cô ta khỏi người hắn, hắn lúc này thực chán ghét người phụ nữ này, có chăng còn thì chỉ là chút thương hại mà thôi. " Đừng như vậy, chả có ý nghĩa gì với tôi đâu. Nói thật, tôi và cô vốn chả có cái gì xảy ra cả, ám muội với cô lâu như vậy, tôi áy náy, nhưng tôi còn có lỗi lớn hơn với Từ Lạc, cô ấy cần có tôi, và tôi cũng sẽ không thể thiếu mẹ con cô ấy. Nên chúng ta chấm dứt ở đây đi."

"Đừng mà, " Lưu Tâm Nhã lắc đầu, khóc lóc. Cô ta ghé lên trước, ôm cổ Diệp Thành, định hôn má hắn, " em vừa quyết định ở với anh, anh không thể cứ vậy mà bỏ mặc em, anh từng nói sẽ yêu em cả đời nếu em nguyện ý mà...anh..."

"Đủ rồi, tránh xa tôi ra." Diệp Thành quát lớn, " tôi và cô, hết rồi, chúng ta đều trưởng thành, đừng làm khó xử cho nhau, tôi không ăn nữa, nhưng bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng tôi trả vì cô. Sau này đừng phiền tôi, cũng đừng nghĩ đến việc quấy rối Từ Lạc, bằng không tôi cho cô hối không kịp."

Dứt lời, hắn cầm áo khoác, lạnh lùng mà rời đi,

Lưu Tâm Nhã ngơ ngác mà đứng tại chỗ, một lúc cũng không hoàn hồn nổi.

Cô ả hồi lâu chợt nở nụ cười, " cái gì chứ, có thai sao? Lý Từ Lạc, chẳng qua chỉ là cái đồ nhà quê mà thôi, con tiện nhân kia thì tính là cái gì, chỉ là cái đồ không cha, không mẹ, không giáo dục mà thôi."

Lưu Tâm Nhã lẩm bẩm một lát, rồi cầm đồ rời khỏi gian phòng, trong đầu thầm nói, " Lý Từ Lạc, tôi còn cho rằng cho một cảnh cáo kia, chị đã rõ rồi, thật không ngờ, hóa ra là như thế...hay lắm, cứ chờ đi, tôi sẽ không để yên cho các người viên mãn bên nhau đâu..."