....
Cùng lúc đó.
Diệp Thành lái xe gần một đêm, nhưng địa chỉ quê của Từ Lạc thật sự vô cùng hẻo lánh, hắn vòng mấy lần quanh thị trấn, cũng không tìm đúng chỗ.
Hắn dừng xe lại, mở cửa xe xuống, nhìn hết xung quanh một vòng.
Dãy đồi cây bao quanh, liên miên không dứt, bên cạnh có con sông cắt ngang qua đồi, nước chảy ào ào.
Toàn rừng là rừng, quả nhiên là cực kì hoang vu.
Hắn hơi cau mày, vo đầu tóc, rồi ngồi vào lại trong xe, một lần nữa mở bản đồ hướng dẫn ra, nghiêm túc mà nhìn, một lần nữa xác nhận vị trí của mình, mộ lần nữa lại khởi động xe.
Xe ở trên đường lái không bao lâu, thì có điện thoại gọi đến.
Là Lưu Tâm Nhã.
Diệp Thành hơi do dự một chút, nhận điện thoại, " alo?"
" Thành, anh đang ở đâu?" Lưu Tâm Nhã bắt đầu chất vấn.
Diệp Thành siết chặt vô Lăng, " anh có việc, ra ngoài một chuyến."
" Hôm qua, chúng ta có hẹn anh đến biệt thự của em kia mà." Lưu Tâm Nhã vẫn bình tĩnh như cũ, " em chờ anh hết một giờ, ngủ quên mất, tỉnh dậy phát hiện anh vẫn không tới."
Diệp Thành cau mày, " anh có việc, em đừng quản."
"Anh có việc gì chứ?" Lưu Tâm Nhã vẫn cố gặng hỏi.
Sắc mặt Diệp Thành từ từ trầm xuống, hắn vô cùng ghét cái loại cảm giác bị chất vấn này.
" Diệp Thành, anh có phải đi tìm Từ Lạc đúng không?" Lưu Tâm Nhã vặn hỏi.
Diệp Thành có chút ngẩn người, " sao em lại biết?"
Lưu Tâm Nhã ở đầu dây bên kia cười lạnh, "Diệp Thành, em biết mà, em biết anh không đến thì nhất định sẽ đi tìm cô ta. Anh nên nhớ kĩ, anh đã ly hôn với cô ta rồi, tất cả những chuyện của cô ta đều không liên đến anh nữa, không phải sao?"
Trong lòng Diệp Thành khó giải thích mà rung động một cái.
Đúng vậy, hắn và Từ Lạc đã ly hôn.
Cho nên những gì của Từ Lạc đều sẽ không liên quan đến hắn. Tim Diệp Thành khẽ run, vội phanh xe lại.
Từ khi hắn nhìn thấy những đồ dùng cho mẹ và bé kia, hắn chợt nghĩ đến Từ Lạc sẽ cùng với người đàn ông khác là một gia đình, tim hắn chợt đau...
Nếu vậy hắn sẽ là ngườ xa lạ với cô sao?
Vừa nghĩ đến đây, hắn không khỏi sợ hãi... hắn chỉ muốn ngay lúc này tìm thấy cô mà chất vấn, mà ôm cô, bắt cô ở lại bên cạnh hắn, không cho phép cô đi với tên đàn ông nào khác ngoài hắn...
Phải, hắn và cô đã ly hôn..
Nhưng đơn ly hôn kia, cô đã kí, còn hắn vẫn chưa kí, cũng không mang đi nộp lên tòa...
Cho nên, cô vẫn là vợ của hắn...không thể chối cãi...hắn vẫn là chồng của cô..
Diệp Thành suy nghĩ đến xuất thần, thì lại bị thanh âm của Lưu Tâm Nhã kéo về thực tại, "Diệp Thành, anh còn đó không?"
" Còn." Diệp Thành hoàn hồn, " em cứ nói."
Ngữ khí của Lưu Tâm Nhã trở nên nghiêm túc, " Thành, em không hy vọng, loại chuyện này lại xảy ra một lần nữa, anh hiện tại, mau về ngay lập tức."
Ngón tay Diệp Thành lướt bản đồ, chỉ còn một đoạn không xa nữa là tới rồi.
Lưu Tâm Nhã nói tiếp, cô ta hít một hơi thật sâu, giống như sắp tuyên bố một quyết định trọng đại nào đó, " Thành, anh có nhớ khi ở sân bay đón em, anh hỏi em, có thể làm người phụ nữ của anh hay không? Lúc ấy, em nói, em cần khảo nghiệm anh, em cần suy nghĩ, hiện tại em nghĩ kĩ rồi."
Diệp Thành hơi giật mình.
Lưu Tâm Nhã vẫn nói tiếp, " Em muốn làm phụ nữ của anh, muốn cho anh bản thân em, em muốn ở cùng với anh."
Diệp Thành vẫn không đáp lại tiếng nào.
Trước mắt hắn chính là con đường dẫn tới nơi ở của Từ Lạc. Vợ của hắn.
Còn bên tai, lại là lời dụ dỗ ngọt hơn mật của Lưu Tâm Nhã.
Nói trắng ra, hắn từ trước đến nay, cưng chiều Lưu Tâm Nhã, tôn trọng cô ả, nhưng chưa một lần đυ.ng đến thân thể cô ả. Hắn khi nghe đáp án của cô ả nửa thật nửa giả, hắn biết cô ả đang cầm chân hắn, nhưng không hiểu sao hắn vẫn nuông chìu cô ả cẩn thận.
Nhưng lúc này...
Từ Lạc, vợ của hắn, hắn không thể cứ vậy mà bỏ cô, cũng không biết từ bao giờ, trong tim hắn, cô đã có được một vị trí nhất định rồi...
Chỉ là hắn gần như đã quá muộn để nhận ra rằng hắn quý trọng cô, thì cô đã dần xa cách hắn...
Thanh âm của Lưu Tâm Nhã vẫn vang lên, nóng bỏng, " Thành, anh nghe em, quay về với em đi, em chờ anh trở lại, chúng ta..." làm chuyện đó đi" em sẵn sàng rồi."
Diệp Thành cau mày, tại sao Lưu Tâm Nhã kia bình thường mỗi lần hắn ở gần, là cô ta làm chảnh, làm kiêu này nọ, giờ sao lại vồn vã thế?
Nói thực, hắn không biết là tự khi nào hắn dần không thích cái kiểu bắt người khác làm theo ý mình của Lưu Tâm Nhã...
So với cô ả này, Từ Lạc vợ hắn được gấp mấy lần...Cô không bao giờ ép hắn làm chuyện mà hắn không thích, không nhất thiết bắt hắn phải chiều cô cái này, hay giúp cô cái kia...
Ngược lại là Lưu Tâm Nhã, cô ả mà muốn cái gì, đều nhõng nhẽo mà bắt hắn làm cho bằng được...
Cái chuyện trai gái làʍ t̠ìиɦ với nhau, khi ở bên cô ả, hắn muốn, nhưng cô ả lại chảnh chọe, này kia không muốn đủ lí do.
Bây giờ hắn không muốn, thì lại mời gọi, ngon ngọt muốn làm cùng...
Thật chán ghét...
Diệp Thành không nói thêm câu nào, hắn trực tiếp cắt điện thoại. Liệng sang một bên.
Khởi động xe, nhấn ga để xe lao nhanh về phía trước con dường vào nơi mà Từ Lạc sống.
Hắn đếch cần quan tâm cái gì mà Lưu Tâm Nhã kia nói, hiện tại lúc này, chỉ có Từ Lạc mới quan trọng với hắn...
Hắn cần có cô bên cạnh, muốn cô đừng bỏ lại hắn...
Đơn giản, vì cô vẫn luôn là vợ hắn, không bao giờ thay đổi...