- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Ơi! Về Nhanh
- Chương 17
Vợ Ơi! Về Nhanh
Chương 17
Hơn ba mươi phút loay hoay dưới bếp thì lúc này cô đã dọn lên một bàn ăn. Tuy không phải các món sơn hào hải vị nhưng rất có không khí của một bữa ăn gia đình. Cô đặt chén, đũa ngay ngắn trên bàn.
– Hai người đi rửa tay đi rồi ăn
Hai cha con nhìn nhau, sau lại cùng đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Ra lại đã thấy cô múc cơm từng chén. Hai cha con chỉ việc ngồi xuống và ăn.
Cô gắp thức ăn cho bé. Rồi quay sang hỏi anh
– Tôi chỉ biết nấu mấy món đơn giản thế này. Anh cảm thấy có vừa miệng không ạ?
– Tôi thấy rất ngon.
– Đó, mẹ thấy chưa, con nói rồi mà. Ba dễ nuôi lắm.
Cả gia đình đều cười. Anh thầm nghĩ cuộc sống sẽ muộn phiền biết bao nhiêu nếu không có thiên sứ nhỏ bé này. Bé thông minh, nghịch ngợm nhưng cũng rất hiểu chuyện. Còn cô thầm cảm ơn trời vì con cô lớn lên mạnh khỏe, hoạt bát thế này.
Suốt bữa ăn, hai người lớn lại rơi vào trạng thái trầm mặc. Cắm cúi ăn cơm, không ai nói với ai tiếng nào. Làm cho người nhỏ tự biên tự diễn một mình thấy cũng buồn chán nên lên tiếng.
– Mẹ, mẹ không nói chuyện khi ăn cơm hả? Còn ba, bình thường ba hay nói lắm mà.
– Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.
Anh và cô đồng thanh nói. Làm bé che miệng cười ha ha
– Ây da, ba mẹ hợp nhau ghê. Đến nói mà cũng nói giống nhau nữa.
Anh nhìn sang cô bối rối, cô cũng không khác là bao. Hai con người lớn tuổi lại một lần nữa bị đứa nhóc năm tuổi chọc ghẹo đến bối rối.
– Con không ăn nữa thì ba chở con về.
Anh lên tiếng đe dọa, xem ra đứa nhóc này phải dùng biện pháp mạnh mới chịu. Cô nghe cũng giật mình. Trời đánh còn tránh bữa ăn. Anh nỡ đưa con bé về khi nó đang ăn sao?
– Ấy đừng ba ơi, con không nói nữa. Con ăn mà. Ăn xong con còn muốn chơi với mẹ nữa.
Cô nghe vậy thì nhẹ nhõm. Chắc lúc nãy anh chỉ dọa bé thôi.
Bữa ăn cứ thế mà trôi qua. Ăn xong, anh phụ cô dọn dẹp. Thế kỉ 21 rồi, phụ nữ đã nấu nướng vất vả thì đàn ông phải biết dọn dẹp sau bữa ăn. Anh vừa bưng chén xuống, tính xoắn tay áo lên rửa chén.
– Anh lên xem ti vi với bé Uyên đi, tôi làm là được rồi. Dù gì anh cũng là khách mà.
– Em xem tôi là khách sao?
– À… Ờ cũng không phải. Tại tôi sợ anh không quen với những công việc thế này. Để tôi làm vẫn hơn. Anh muốn giúp thì mở tủ lạnh lấy trái cây ra gọt vỏ để tráng miệng. Được không?
Anh gật đầu rồi đi. Không phải cô xem anh là khách. Chỉ là cô nhìn thấy cảnh chiếc áo phẳng phiu anh mặc bị xoắn cao lên có vài nếp nhăn thì không nỡ. Khỏi phải nói cũng biết, ở nhà anh đời nào làm những công việc này. Anh không tỏ ra mình là một ông chủ thích sai bảo người khác đã là phúc phần của cô rồi.
Rửa chén xong, cô trở lại phòng khách. Nhìn thấy anh cùng bé đang ngồi trên sô pha. Gì đây? Cô nhìn thấy gì thế này?
Người lớn đang gọt vỏ cam… Còn người nhỏ đang gặm “cùi” táo. Anh gọt vỏ táo kiểu gì giờ chỉ còn lại một ít táo thế này? Nhìn vào đống vỏ, vỏ còn nhiều hơn cả táo. Vậy mà con cô gặm nhấm một cách ngon lành. Còn anh? Ban nãy cô sợ nhăn áo nên không cho anh rửa chén. Còn bây giờ, áo của anh chỉ có đường bỏ luôn chứ mặc gì được nữa? Gọt cam lại để cam văng nước tung tóe, áo anh bây giờ toàn nước cam. Rốt cuộc là anh gọt vỏ cam hay đi chiến đấu?
– Áo anh dính đầy nước cam rồi kìa.
Cô tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. Anh gọt cam đam mê như vậy chắc không biết hiện giờ áo mình thế nào đâu.
– À. Không sao. Lác tôi về thay áo.
– Anh bỏ dao xuống để tôi làm cho. Nhìn anh chật vật quá.
– À. Vậy em làm đi. Không hiểu sao trái cam này lắm nước thế.
Cô lấy lại con dao mà cười khổ. Lần sau có cho cô tiền, cô cũng không dám giao cho anh công việc gọt trái cây thế này. Cũng may anh chưa bị đứt tay.
– Uyên, bỏ cái đó đi. Mẹ gọt quả táo khác cho con.
– Dạ
Chỉ vài phút ngắn ngủi cô đã gọt xong cả một dĩa trái cây. Cô lấy quả táo đã gọt vỏ đưa cho bé
– Hoan hô mẹ hay quá. Còn ba gọt vỏ kiểu gì, con vừa cắn hai miếng đã hết táo.
Nói rồi bé quay sang anh lè lưỡi chọc tức anh.
– Con giỏi lắm, lúc nãy thì ngồi ăn một cách ngon lành. Bây giờ quay sang lè lưỡi chọc quê ba?
Có bao giờ anh phải gọt vỏ trái cây thế này đâu. Trước giờ đều là vυ" làm cả. Lần đầu mà làm được như vậy đã là rất hay rồi. Tuy nhiên, đó là lí do để anh tự an ủi mình thôi chứ mọi người không ai nghĩ như vậy.
– Được rồi. Hai cha con cứ như vậy sao? Uyên, con ăn gì nữa không để mẹ gọt vỏ?
– Dạ. Con no rồi, mẹ gọt vỏ cho ba đi.
Nói rồi bé quay sang nhìn anh cười he he. Cái này người ta gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Sau khi ăn trái cây xong, tuy có hơi sớm nhưng vẫn trở về. Một phần anh phải về thay áo. Một phần vì anh muốn để cô nghĩ ngơi sớm. Hôm nay cô đã đi chơi cả ngày có lẽ cũng mệt rồi. Cô tiễn anh với bé ra đến cổng
– Ba, con muốn ngủ với mẹ…
____________
Chương này nhạt. Hức hức. Để mị thi học kì xong, mị rắc muối thêm nhoa. 😘
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Ơi! Về Nhanh
- Chương 17