Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 59: Còn chỗ nào của em mà tôi chưa thấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nắng ấm từ bên ngoài qua ô cửa lớn tràn vào căn phòng lớn. Quần áo lả tả khắp nơi trên nền đất. Đồ đạc vài chỗ bị lệch lạc vị trí. Trên giường một nam một nữ cuốn lấy nhau, thân thể không một mảnh vải.

Lục Tiêu Bá dần tỉnh dậy. Trong lòng vẫn giữ nguyên cái đầu nhỏ đang nhắm lịm mắt, hơi thở đều đều, người dường như rất mệt mỏi. Đôi mắt sưng húp, xong hơi thâm lại như đã trải qua một chuyện rất kinh khủng. Vòng tay còn lại thắt chặt eo cô, cuộn lấy cô vào bờ ngực rắn chắc.

"Đêm qua em vất vả rồi." Dứt lời anh hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của Tô Hiểu Du.

Anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, lâu ngày không gặp cô thay đổi nhiều quá, gương mặt hốc hác, chiếc cằm nhọn, đôi môi nhợt nhạt. Còn đâu là cô gái của anh. Còn đâu cô gái hay cười và cao ngạo. Dường như khi xa anh cô phải tự lập đến nỗi bản thân bị hành hạ cũng không biết gì, không biết cô thường ăn những gì, có ngủ đúng giờ giấc hay không, có còn hay mơ ác mộng rồi co ro lại sợ hãi hay không? Trước kia mỗi lần cô nằm mơ phải ác mộng, người bên cạnh cô là anh, người ôm cô ngủ, chấn an cô, cho cô cảm giác an toàn là anh. Hai tháng nay không gặp, Tô Hiểu Du đã lột xác thành người khác? Không những thay đổi tính tình còn thay đổi luôn cả tình yêu mà trước kia chỉ dành cho anh. Thân thể này, gương mặt này, đôi mắt này, chiếc mũi, đôi môi, tất cả, tất cả đều phải là của anh. Đừng hòng để kẻ khác động vào, nếu ai động vào cô anh sẽ không tha thứ. Động một ngón tay thì chặt một ngón, động năm ngón chặt năm ngón, động môi liền biến hắn thành kẻ câm.

Tô Hiểu Du, chính em là người biến tôi thành kẻ tàn nhẫn.

Căn phòng yên tĩnh, dưới lớp chăn mỏng trắng tinh khôi, cô nằm giữa giường với hàng ngàn vết tích chi chít, chỗ đỏ hồng, chỗ thâm tím, nơi hạ thân đau nhức không thể cử động, chân tay cô như bị chặt thành các mảnh vụn không thể dồn lại mà đưa lên, ngày hôm nay là tận thế sao? Tại sao lại đau như vậy. Tại sao có cảm giác giấc mơ này là thật?

Cô từ từ mở đôi mắt sưng mọng, bên trong vài mạch máu đỏ nổi lên, quầng thâm mắt hơi sầm lại, miệng khô đến nỗi không thể cất tiếng, hơi thở khó khăn, cô chính là đang ốm rồi sao.

Đôi mắt mờ hoặc chớp vài cái, trần nhà màu vàng kim đơn điệu, bốn bức tường vẫn đứng chôn chân tại chỗ, chỉ khác mọi hôm ở chỗ người cô đều rã rời như bị ai đó hành hạ đến chết đi sống lại, vầng ngực trắng mịn lộ ra vài dấu hôn, chỉ lướt tay qua thôi cũng có thể cảm nhận được cơn đau nhè nhẹ. Đầu hơi choáng váng hiện lên vài tia lẹt xẹt không thể chắc chắn đó là kí ức gì. Trầm mặc hồi lâu mới có thể nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Chưa hoàn hồn từ bếp đã bay ra mùi hương thơm phức. Cô không nấu ăn bao giờ, sao lại có mùi thơm như vậy? Lẽ nào là Tư Cẩn Khang đem đồ ăn đến? Cô cố lê ra khỏi giường đi vào phòng tắm. Không thể để Tư Cẩn Khang thấy bộ dạng này, sẽ tự sỉ nhục bản thân mất.

Trong gương là khuôn mặt khả ái của người phụ nữ đã qua cái tuổi thanh thiếu niên. Giấu đi nét mệt mỏi thì cô vẫn trông như gái đôi mươi mà thôi. Vòi sen phun xuống dòng nước lạnh, dòng nước xối xả trôi từ mãi tóc cô xuống, lăn qua những vết thương, bàn tay cô xoa nhè nhẹ khắp cơ thể, đôi mắt không biết vì nước thấm mà đỏ hay vì khóc mà trở lên vô hồn. Cuối cùng cô vẫn chỉ là món đồ chơi của anh, lúc anh muốn thì đến, lúc chán thì bỏ đi. Muốn coi mọi chuyện xảy ra đêm qua là mơ, xong thực tế cơ thể cô lại phủ nhận sự dối trá đó. Cô liền lấy tấm khăn choàng lớn mặc vào cơ thể, cổ áo kéo cao hơn một chút để che đi những dấu ấn kinh tởm của ai kia. Nhẹ nhàng bước ra ngoài gọi khẽ.

"Tư Cẩn Khang?"

Không thấy ai trả lời, Tư Cẩn Khang không nghe thấy tiếng cô sao. Bàn chân bẽn lẽn bước về phía nhà bếp, cô hơi nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn tấm lưng ai đó đang vất vả chuẩn bị bữa sáng.

"Tư Cẩn Khang?"

Bóng lưng ai đó chợt dựng lại, cơ thể bất động cũng không quay lại, lên tiếng với giọng ghen ghét.

"Tư Cẩn Khang đó hay đến ngủ với em?"

Cô bất giác lùi lại vài bước, giọng nói này đâu phải của bạn thân cô, là của chồng cũ cô, Lục Tiêu Bá!

"Anh..anh chưa đi?"

Đợi đến khi anh quay lại mang nụ cười đầy bí ẩn, cô kinh hãi túm chặt vạt áo trước ngực, che đi nét xuân quang đẹp đẽ.

"Muốn giấu? Còn chỗ nào của em mà anh chưa thấy."

Cô đỏ bừng mặt, tay không thay đổi vị trí, thì ra anh chưa rời đi, chủ tịch của một tập đoàn lớn trăm công nghìn việc lại chui vào gian bếp nhỏ chuẩn bị bữa sáng cho cô, chính là chồng cũ của cô đây sao.

"Anh mau cút đi ngay cho tôi." Cô vẫn nhớ cảnh tượng hùng hãi của anh, vừa mới tắm xong mồ hôi trên trán túa ra.

Anh khẽ cau này, thần thái không thay đổi.

"Lại đây ăn sáng."

"Tôi không ăn, anh mau đi!" Cô lớn tiếng chỉ tay về phía cửa.

"Không nói lần thứ hai." Anh lạnh lùng nói.

Cô đứng hình, buông lỏng cánh tay thon thả xuống, khuôn mặt đáng thương vô cùng.

"Anh không muốn làm em bị thương, ngoan một chút."

Anh dồn miếng trứng ốp la sang đĩa của cô, đôi mắt thăm thẳm.
« Chương TrướcChương Tiếp »