Chương 39: Tình cờ gặp lại người xưa

Sau buổi tối hôm ấy mỗi ngày đến công ty Tô Hiểu Du đều không gặp lấy Cố Dương Mịch một lần, muốn cảm ơn anh ta xong lại không thể.

Nhưng cũng từ tối hôm ấy mà cô đã duy trì thói quen uống rượu. Mỗi tối cô đều đến, đều uống một loại rượu, uống xong thì thuê phòng ngủ luôn tại khách sạn gần đó.

Mỗi lần chứng kiến cô uống rượu say mèm, ai đó ưu tư ngồi từ xa luôn chăm chú từng nhất cử nhất động của cô, thi thoảng giương lên nụ cười bí ẩn quen thuộc.

"King, người ta nhớ anh lắm đó." Nhào tới là một cô gái ngực lớn eo thon. Mái tóc chỗ xanh chỗ đỏ, giọng điệu thật đáng ghét.

"Cô là..." King nhướn mày lướt qua toàn thân ả, rõ ràng biểu hiện hai từ không quen trong đáy mắt.

"Em là Hoa Hoa~ Lại quên tên em rồi, ghét anh lắm a~"

Bị cô nàng ngồi lên đùi ôm cổ ưỡn ẹo, anh ta tùy tiện lườm cô ta một cái. Người anh ta tiếp xúc như sao trên trời, đến diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng còn không nhớ mặt. Loại con gái rẻ tiền như này lại dám động chạm vào cơ thể anh.

Cô ta bị ánh mắt làm cho sợ hãi lập tức buông tay rời đi. Anh ta mà vẫy tay một cái thôi sợ đến cái mạng nhỏ như Hoa Hoa cũng không giữ được!

Bận giải quyết chuyện vừa rồi anh ta lại quên để ý bóng hình phía trước, lúc quay ra đã thấy bóng dáng Tô Hiểu Du biến mất.

"Mới đây đã chuồn đi đâu rồi?" King lập tức đứng dậy, dáo dác ngó nhìn xung quanh đám đông nam nữ lẫn lộn hò hét. Nơi này đông như vậy biết tìm Tô Hiểu Du ở chỗ nào? Hôm nay sớm như vậy đã về rồi?

[...]

Cô nghiêng ngả va đập vào một số người, mắt nheo nheo lại cùng đôi gò má ửng hồng vì men rượu.

Muốn tìm nhà vệ sinh xong cuối cùng đi một vòng, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn không biết nó nằm ở đâu.

Tiếng ồn xung quanh áp cả tiếng hét của cô, mọi người ở đây đều đến mua vui, không để ý, chấp nhất với người say như cô, ai nấy đều hét lên lớn tiếng càng làm Tô Hiểu Du nhức nhối trong đầu, bụng dạ đã lên tiếng rồi, không mau tìm ra nhà vệ sinh sợ sẽ "ra" đây mất!

"Ki..kia rồi?" Cô nhìn chăm chăm vào bảng hiệu WC phía trước, mắt mờ mờ không rõ hình thù gì, chỉ nhìn thấy hai chữ WC là lao liền tới. Vừa đi vừa lắc lư trong thật buồn cười.

Mới đến cửa nhà vệ sinh cô đã đâm ngay phải thứ gì đó ngã ngửa ra phía sau.

Mặt đất êm như tấm nệm? Sao không thấy đau gì cả?

Cô chẹp chẹp khóe miệng xinh xắn, đưa đôi mắt hơi lạnh lên nhìn. Không thấy rõ gì cả! Cô nheo nheo mắt muốn nhìn rõ đối phương, xong lại thấy anh ta có tới ba cái đầu đang ngoe nguẩy như chó mừng chủ về vậy!

Không rõ tướng mạo là ai, nhưng anh ta đang túm lấy vòng eo cô mà đỡ, mặt mũi cũng ghé sát cô. Cô được phen mắc cười liền cười giòn dã túm lấy mặt đối phương lắc lắc.

"Cảm ơn nhé, mà anh này..cắt bớt hai cái đầu kia đi, sẽ đẹp trai hơn."

"Hiểu Du?"

Đột nhiên anh ta kinh ngạc, dựng thẳng người cô lên xem xét kĩ càng. Không nhầm, chính là cô?

Cô nửa tỉnh nửa say, mắt mở càng to càng mờ đi thật khó chịu. Con quái vật này biết cô sao?

Một lần nữa cười ngây ngô đẩy mạnh vài người anh ta.

"Tôi nói cho anh biết! Tô Hiểu Du tôi chưa phải chưa từng gặp loại người như anh. Muốn làm thân với tôi à? Mau biến đi!"

Đối phương nghe được lời lẽ châm chọc liền chau mày, tuy vậy không giấu được tia đau đớn trong đáy mắt cùng sự tổn thương trong lời nói của cô.

"Là anh."

Anh? Anh nào? Cô lắc lư, chân muốn đứng vững mà không thể đứng vững, cứ điêu đảo một hồi liền đổ ngã về người anh ta.

"Buông ra, ai cho anh lợi dụng tôi?" Cô gào lên đẩy ai đó thật mạnh, trên mặt đều là sự căm ghét.

"Là anh, Hiểu Du, là anh. Anh là Phong. Em còn nhớ anh không?" Trần Phong đỡ lấy cánh tay cô, cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói vẫn ấm áp như xưa.

"Phong?" Cô nghe đến tên này cơ thể như điện giật không kìm được mà đưa tay giữ lấy khuôn mặt anh nhìn kĩ.

"Trần Phong?" Tô Hiểu Du ngạc nhiên không tin nổi vào mắt mình. Hai năm, đã hai năm rồi cô không còn nghe về cái tên này, hai năm qua cũng chưa từng gặp lại anh sau lần đi săn đó. Thực sự trùng hợp đến vậy? Lại gặp anh trong bộ dạng này sao?

Nghe được cô gọi tên mình, anh lấy làm hạnh phúc gật nhẹ đầu, chỉ là khi cô gọi cả họ tên anh như vậy thứ anh cảm nhận được đều là xa lạ.

Tô Hiểu Du không nghĩ được nhiều, định mở lời xong từ cổ họng lại tuôn ra thứ khó chịu.

"Phong...ư ọe..."

Cô đã làm gì rồi? Vai của Trần Phong đều một tay cô làm cho dơ bẩn hết cả. Anh có trách cô không, cô không cố ý mà!

Tưởng đâu anh sẽ tức giận, ai ngờ còn lo lắng cho cô, sau đó cởi nhanh chiếc áo vắt sang bồn rửa tay bên cạnh, giúp cô vỗ vỗ lưng nôn hết ra những thứ vốn đang cồn cào trong bụng. Thật đáng sợ, cổ họng cô như đứt ra từng mảnh đến khi khàn cả cổ mới dừng lại được.

Thật ra khi nôn xong cô đã lấy lại chút tinh thần, đủ để biết mình vừa làm gì.