Anh im lặng, đôi chân vẫn không nỡ rời đi. Nói thẳng ra khi tìm được Cố Minh Minh anh không muốn để cô ta thêm một cơ hội sống sót nào nữa. Nhưng nếu Tô Hiểu Du đã nhất quyết muốn tha cho cô ta thì anh cũng không muốn tự mình xử lí nữa. Có lẽ nên để Cố Minh Minh ở đây và tự kiểm điểm trong cơn điên của mình!
“Anh muốn tha cho cô ta?” Lục Hàn Liên đứng bên cạnh, đôi mắt ngờ vực nhìn anh.
Lục Tiêu Bá đưa tay đút túi quần, anh chiếu thẳng đôi mắt sắc lạnh như dao gặp vào người phụ nữ điên bên trong, vô tình cô ta chạm phải ánh mắt lại càng thêm hoảng loạn, miệng ú ớ không ra lời, chân tay co rúm lại như ăn mày khiến bất cứ ai cũng thấy ghê tởm và phiền phức. “Cách để làm cô ta đau khổ không phải chỉ gϊếŧ một lần là xong, để cô ta như vậy suốt phần đời còn lại cũng không quá tồi.”
Lục Hàn Liên giãn chân mày ra, đúng là khi nhìn một Cố Minh Minh cáo già bị điên rất thú vị. Chi bằng cứ để cô ta như này, sống chết ra sao tự cô ta quyết định, đây chính là ân huệ lớn nhất mà anh em nhà Lục này có thể cho cô ta.
Đợi sau khi ba người họ rời đi, người làm y tá vừa rồi mới đem mắt ngó nhìn khắp nơi. Đến khi biết chắc không còn ai quanh đây cô ta mới mở cửa phòng Cố Minh Minh bước vào trong.
Trên nền đất bẩn thỉu lại hôi hám, có thể nhìn thấy xác một con chuột nhỏ nằm cạnh chân giường đã thối rữa. Cố Minh Minh nhìn thấy cô ta bước vào, theo phản xạ liền run rẩy, tay ôm lấy búp bê thật chặt, đôi mắt ngây thơ chớp ra một giọt nước.
“Mày dám nhìn tao à? Con điên này, ban nãy còn dám động cái thân bẩn thỉu của mày vào người tao?” Cô ta lật mặt như trở bàn tay, liên tục túm tóc đánh vào mặt Cố Minh Minh trút giận
Cố Minh khóc thét lên đến buốt óc cũng chẳng ai đến cứu giúp, căn bản nơi đây là trại tâm thần, đúng hơn là trại thương điên! Có la hét đến khản cổ người ta cũng chỉ thấy phiền phức mà thôi.
“Mày còn khóc à? Cái thứ này là gì chứ, mày cầm nó suốt như vậy? Đưa cho tao!” Cô ta trợn mắt ghê gớm đưa tay xuống giựt con búp bê trong tay Cố Minh Minh.
“Buông ra, buông ra, đừng cướp con của tôi mà, nó còn nhỏ bé, đừng làm vậy, đừng làm vậy!” Cố Minh vừa khóc vừa tức đỏ mặt, hai má gầy gò của cô ta càng khiến người khác thêm ác cảm, ăn không ăn, ngủ không ngủ, chả mấy cô ta sẽ chết!
Giằng qua giằng lại mấy hồi Cố Minh Minh bị đạp mấy phát vào bụng vẫn không chịu dứt ra. Lại còn đưa miệng lên giữ tay cắn ả y tá thật mạnh.
“Aaaa, khốn nạn!” Ả y tá thét lớn, tay vung vung muốn thoát ra khỏi hàm răng của cô ta, nhưng khi thoát ra được vết răng đã in máu. “Con chó!”
Liên tiếp những trận đòn giáng xuống người Cố Minh Minh nhưng không làm cô ta thấy sợ hãi hơn, chỉ khi ôm được con búp bê mà cô ta coi là cả sinh mạng trong lòng, Cố Minh mỉm cười trong nước mắt ôm nó chịu đau mà không la hét, bởi cô ta biết, đứa bé đã an toàn rồi…
Cốc cốc.
“Tiếng gõ cửa?” Tiêu rồi. Ả y tá nuốt nước bọt dần dần ngoái đầu lại, chân tay cứng đơ không dám đánh thêm.
Bên ngoài là một vị trưởng bối ăn mặc giản mạt, khuôn mặt hiền hậu khẽ nhìn vào trong, giường như ông ta chưa nhìn thấy Cố Minh Minh bị đánh?
Ả ta chỉnh trang lại quần áo quay lại lườm Cố Minh Minh một cái. “Liệu hồn giữ im lặng, không tao đánh chết mày.”
Sau khi ra mở cánh cửa, ả y tá mới nhận ra theo sau người đàn ông còn có một đứa bé, gương mặt thanh thoát nhưng nước da lại yếu ớt.
“Cho hỏi ngài là…”
“Tôi là người nhà của bệnh nhân tên Cố Minh Minh.”
Lại là người nhà sao? Cô ta có nhiều người đến thăm quá vậy? Nhớ không nhầm đến gia đình cô ta còn không dám nhận người con như này, thì mấy người là ai chứ?
Còn chưa hỏi hỏi xong, thằng bé đó đã lao vào trong với gương mặt háo hức. “Cô ơi!”
Cố Minh ngồi trên giường bệnh, tay vẫn ôm con búp bê nói chuyện thơ thơ thẩn thẩn, nhưng khi nghe được tiếng của thằng bé lại giật mình nhìn sang. Nét mặt ngây ngốc của cô ta còn không bằng một đứa bé năm tuổi, có điều...dường như đứa bé này giúp cô ta định thần lại một chút.
“Cô ơi, cháu đến đón cô về nhà.” Đứa bé với đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, nó không như người khác, sự chân thành của nó khiến một người điên như cô ta cũng cảm nhận được.
Vô thức Cố Minh ném con búp bê sang một bên bò tới ôm cậu bé rơi nước mắt.
“Cô nhận ra con không? Hả cô?” Đứa bé đó cười vui vẻ hỏi han.
Cố Minh Minh rụt rè lắc đầu lia lịa, môi cắn chặt lấy nhau.
“Cháu là Mộc Dương, cháu với cô đã gặp nhau ở bệnh viện mấy tháng trước. Cô không nhớ cháu sao?” Mộc Dương rưng rưng nước mắt tủi hờn nhìn Cố Minh Minh trách móc.
“Con, con, con của mẹ...con. Hì, hi hi, Mộc Dương.” Cô ta nắm lấy tay Mộc Dương hôn rối rít, nhìn vào cậu bé này...lại khiến cô ta quên mất đi con búp bê kia, Miệng Cố Minh Minh cứ cười ngây ngốc.
“Cô thích làm mẹ con sao?”
Cố Minh Minh lại gật đầu cười tươi ôm lấy Mộc Dương.
“Chuyện này…” Ả y tá không tin nổi vào mắt mình, cứ ậm ừ nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đã muốn tìm cô gái này lâu rồi. Cậu ấy đang chữa bệnh rất có tiến triển, chúng tôi xin cô để Cố Minh Minh cùng đi với chúng tôi.” Ông ta từ từ giải thích, giọng nói già dặn cùng đôi mắt nhân từ chiếu thẳng vào hai người đang ôm lấy nhau kia. Mộc Dương sau khi gặp Cố Minh Minh ở bệnh viện, ngày đêm muốn tìm gặp lại cô ta, bắt buộc gia đình phải nói dối cho gặp mới đồng ý điều trị bệnh tật. Biết cô ta là con của Cố gia, lại bị tâm thần và ghét bỏ, Mộc Dương nằng nặc đòi ông đến đón Cố Minh Minh về. Xem ra hai người họ thực sự hợp nhau?
“A, vậy được.” Ả y tá đó nhăn mặt cười, tuy không còn ai để hành hạ mỗi ngày, tuy nhiên tống khứ được cô ta đi sẽ đỡ chướng mắt hơn.
“Mẹ!” Tiếng gọi đầu đời của một đứa trẻ mồ côi vang lên chứa đựng niềm hi vọng lớn lao cùng tình thương vô bờ bến, Mộc Dương, đứa bé này thật sự chấp nhận Cố Minh Minh?
Cô ta bất ngờ òa lên khóc, cuối cùng người lau nước mắt cho cô ta lại chính là thằng bé.
Vậy là, cuối cùng sau hơn hai chục năm sống với bộ mặt giả tạo bị nhiều người ghen ghét, thì lần đầu có một người dành cả sự chân thành để yêu thương Cố Minh Minh không điều kiện, không ghét bỏ khi cô ta bị điên, không thấy sợ khi cô ta la hét, không ghê tởm khi cô ta hôi hám, không ngứa mắt khi cô ta thơ thẩn. Điều đó đã chứng minh được...Mộc Dương chính là thiên thần của đời cô ta.