Chương 184: Trả giá

Cố Minh Minh tái mét mặt mày, hơi thở cũng trở nên hoảng loạn. Là ai? Ai đã làm những việc này? Trong đoạn clip này mặt của Đông Sinh đã được làm mờ đi, tuy nhiên mặt của cô ta lại rõ mồn một, rõ ràng là cố tình nhắm vào một mình cô ta, chuyện này có thể là ai làm chứ!

Hôm qua cô ta đã canh cho đến khi Lục gia không còn một bóng người mới dám để Đông Sinh vào trong, cô ta cứ nghĩ đơn giản là chỉ cần ngủ với anh ta thêm một lần này thôi là chuyện đâu sẽ vào đấy. Phải tống anh ta trở về Indonesia nhanh nhất có thể, bằng không để anh ta ở lại đây một ngày bí mật được tiết lộ sẽ xong đời, cuối cùng cái ngày cô ta sợ hãi nhất đã đến, cái ngày Lục Tiêu Bá không những phát hiện ra cái thai không phải là của anh ta, mà đến chuyện cô ta gϊếŧ Giản Ngọc Thúy cũng bị chính cô ta thừa nhận trong đoạn clip dài hai phút đó. Những âm thanh đồϊ ҍạϊ ...những biểu cảm vô liêm sỉ kia đang được lan truyền trên hàng nghìn trang mạng lớn nhỏ.

“Dừng lại đi...dừng lại đi mà…” Cố Minh Minh vô thức ngồi sụp xuống sàn nhà ôm đầu thất thần, miệng không ngừng lẩm bẩm van xin.

“Cố Minh Minh, cô đi chết đi!”

“Mụ đàn bà rẻ tiền!”

“Xấu xa, đồ gϊếŧ người!”

“Mày không đáng để được sống!”

Chuyện gì vậy? Bên ngoài biệt thự Cố gia ào ào những âm thanh chửi bới ngày một rõ ràng. Cô ta dường như cảm nhận được điều gì không hay rồi…

Cố Minh Minh từ từ đứng dậy, âm thanh rất rõ ràng...là từ ngoài cửa chính biệt thự sao? Chân run rẩy, Cố Minh Minh bước xuống lầu, nơi cánh cửa không ngừng phát ra tiếng uỳnh uỳnh bởi va đập. Cô ta nuốt nước bọt, trên trán đầm đìa mồ hôi, phải chăng đây là mơ?

Cánh cửa vừa được mở ra một loạt thứ nước hôi hám bẩn thỉu bay vào người cô ta, trứng gà bay thẳng vào lớp váy trắng nhầy nhụa, những trái lê, trái táo liên tục đập vào đầu Cố Minh Minh một cách nhẫn tâm.

Cô ta bần thần như không hiểu chuyện gì, chỉ đưa hai tay lên che chắn khuôn mặt.

“Thôi đi. Mấy người là ai mà dám đến đây làm loạn? Có biết tôi là ai không?” Đến một giới hạn nhất định, quá đau đớn cô ta liền buông tay xuống hét lên thật lớn. Lại vừa hay một trái trứng gà bị đáp thẳng vào trán cô ta. “Á!”

“Sao tao không biết mày là ai chứ, con cóc ghẻ xấu xa này. Con sát nhân tàn độc!”

“Mày nên biến mất khỏi thế giới này! Mày làm ô uế xã hội loài người quá.”

Cố Minh Minh lùi lại vài bước, mấy người này...chính là dân thường thôi mà, lẽ nào đến đây là hiệp sĩ nghĩa tình? Muốn chửi bớt đánh đập cô ta ư? Lũ khốn nạn này!

“Mày nghĩ thoát được à? Chị em đâu, đánh nó đi!”

Cô ta còn chưa kịp chạm vào cánh cửa đã bị đám đông giựt tóc lôi lại.

“Khốn kiếp! Buông tao ra!” Cô ta khóc lên ôm lấy đầu. màu tóc bạch kim bị vấy bẩn bởi màu vàng của trứng và mắm tôm đến hôi hám, chúng định gϊếŧ cô ta sao? Ai đó...cứu với!

Từng cái tát liên tục buốt lạnh trên mặt Cố Minh Minh, quần áo cô ta bị xé rách đến tệ hại, đau đớn khiến cô ta không thể đứng vững trên nền đất. Hàng chục con người to lớn liên tục sỉ vả nòi giống nhà cô ta, mặt mũi đều bị sưng bầm, Cố Minh Minh ngã lăn ra đất co quắp ôm lấy thân thể, người úp lại chỉ để lộ tấm lưng, tay che chắn bụng mình như bảo vệ bảo bối.

“Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ bảo vệ con, con đừng rời xa mẹ nhé…” Nước mắt nhem nhuốc ra toàn khuôn mặt, miệng không ngừng rên lên khổ sở. Đến nước này rồi, cô ta làm tất cả có gì là sai, vì một tương lai tốt đẹp cho đứa bé, tại sao? Tại sao mấy người đối xử với tôi như thế?

“Chó ghẻ nhà mày cũng biết thương con à? Mày nghĩ Lục thiếu gia sẽ chứa chấp thứ nghiệt chủng này sao?” Một người phụ nữ có nét mắt ghê gớm túm lấy tóc Cố Minh Minh bắt ép cô ta ngẩng đầu lên rồi phun ra những lời cay đắng.

“Nó vốn không phải con của thiếu gia, chị em à, nó là thứ bào thai rẻ tiền của kẻ gϊếŧ người thôi! Cứ đá vào bụng cô ta đi!”

Gì cơ?

Cố Minh Minh trợn mắt lên khi nghe âm thanh xì xào đó, bọn chúng đang cố lật người cô ta để làm gì? Không được mà, con của cô ta, con của cô ta không có lỗi, đừng đối xử với cô ta như thế, Cố Minh Minh này biết sai rồi...sai thật rồi...cô ta không mong đợi phú quý giàu sang nữa.

Làm ơn...để mẹ con tôi bình yên.

“Áaaaaaaa….” Tiếng thét vang thấu trời, bụng đau như hàng ngàn chiếc búa bổ, bụng quằn quại như sắp ngất đi. Dường như...chính tay cô ta đã cảm thấy thứ ấm nóng đang tuôn tràn ra bên ngoài.

Run rẩy đưa lòng cánh tay bầm tím lên, một màu đỏ au nhuộm kín bàn tay, mùi tanh tanh như xồng xộc lên mũi Cố Minh Minh, nghe đâu như thể...mùi con cô ta trong đó vậy…

“KHÔNGGGGG!!!!!” Cố Minh Minh hét lớn, mặt méo mó đến mất bình tĩnh, từng cơn đau bao phủ lấy cô ta. “Con ơi! Con tôi! Con của tôi, không mà!” Càng hét lên nước mắt càng giàn giụa, có lẽ đây là nước mắt thật lòng nhất từng xuất hiện trên mặt Cố Minh Minh, giọt nước mắt của một...người mẹ.

Cô ta vẫn chịu những đòn tấn công từ mấy người phía trước, người nghiêng ngả đứng dậy.

“Mẹ phải cứu con, con à, mẹ sẽ cứu con ngay đây.” Một mạch đẩy đám đông thật mạnh ra phía trước, mấy người không phòng bị đều bị ngã uỵch xuống đất. Cố Minh Minh ôm lấy chiếc bụng thấm máu lảo đảo chạy nhanh về phía cánh cổng đã mở to, trong lòng hiện tại chỉ nghĩ đến đứa bé, cô ta phải đến bệnh viện, phải đến bệnh viện cứu nó...cứu lấy nó.

Chân vừa chạm ra quốc lộ, tiếng còi xe dày đặc vang lên. Cố Minh Minh mơ hồ ngoái đầu lại phía sau, con ngươi hiện rõ chiếc xe tải lớn đang dần dần lao đến với tốc độ không phanh. Trong não như xuất hiện một màu đen tối, không một ai cứu vớt...không một ánh sáng…

Rầm!