Chương 182: Nhân chứng quan trọng xuất hiện

Lục Tiêu Bá nhìn cô dần mất bóng, trong lòng trào dâng lên lòng tin mãnh liệt. Lẽ nào...cô thật sự không phải hung thủ?

Mải suy nghĩ anh không để ý đến Lục Hàn Liên, người cũng đang chau mày truy xét, thái độ đó của Tô Hiểu Du thật lòng không có lấy một chút giả tạo. Lẽ nào cậu cũng bị cô nàng họ Tô này hớp hồn đến suy nghĩ sai mọi chuyện rồi? Không đúng, Mạt Mạt, người hầu thân cận của Tô Hiểu Du là người thật thà, trước giờ đều một lòng bệnh vực chị ta, lý nào lại nói dối mọi người.

“Nếu anh cứ tin chị ta như vậy sao còn làm chị ta đau khổ? Tiêu Bá, kể cả khi Tô Hiểu Du không là thủ phạm thì anh cũng không còn tư cách gì để theo đuổi chị ta một lần nữa. Hãy tỉnh lại đi, hãy nhìn vào hiện thực chứ không phải nghe theo trái tim vô dụng của anh.” Lục Hàn Liên cất lời lạnh băng lao vụt ra ngoài, phải giúp anh tỉnh táo lại. Đứng về khía cạnh người ngoài thì những chuyện Lục Tiêu Bá gây ra để Tô Hiểu Du chịu đựng đâu còn gì để cứu vãn? Chính cậu không ngờ Trần Phong bị hành hạ tinh thần cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, ngày cưới của Tô Hiểu Du là do một tay Lục Tiêu Bá đến phá đám, cho dù chị ta có không yêu Trần Phong thì cái chết của anh ta cũng đủ để khiến Tô Hiểu Du không thể tha thứ cho chính mình lẫn người đã gián tiếp gây ra cái chết cho Trần Phong.

Không còn tư cách? Yêu cô cũng cần phải có tư cách sao? Anh thừa nhận đã làm tổn thương cô rất nhiều, nhưng về phần cô khi đến bên người đàn ông khác thì cô không có lỗi ư?

Anh yêu cô, anh thương cô, nhưng anh lại không có tư cách? Nực cười. Bất cứ thứ gì trên đời này Lục Tiêu Bá muốn không gì là không có, kể cả mạng sống của một con người!

“Hiểu Du, tự giác em sẽ phải về bên tôi.”

Anh nâng miệng lên cao thành một đường cong đẹp mắt nhưng lại không giấu được tàn khốc.

Chiếc xe lao như gió trở về Lục gia, Lục Tiêu Bá một tay đóng rầm cửa xe, tay còn lại đưa lên nới lỏng cà vạt.

Phong Lập, quản gia của biệt thự đã xin nghỉ phép kể từ khi tang lễ của Giản

Ngọc Thúy kết thúc đến nay vẫn không quay trở lại. Căn biệt thự này giờ đây một mình Cố Minh Minh làm loạn. Từng là nơi anh muốn về nhất, giờ lại chính là nơi anh căm hận nhất.

Bên trong biệt thự vắng tanh càng thêm lạnh lẽo, Cố Minh Minh không ở đây mà tiếng ti vi lại kêu lên rất rõ.

“Cô là ai?” Giọng nói của anh tràn đầy sát khí.

“A...thiếu gia.”

Thấy Lục Tiêu Bá xuất hiện từ phía sau, cô gái này giật thót mình như vừa làm chuyện gì sai trái. Trang phục này...cô ta lẽ nào là người hầu của Lục gia?

“Cô là người mới à?” Anh nhìn cô ta như xuyên thấu bằng một con mắt.

Trên màn hình ti vi há chẳng phải đang rầm rộ về tin tức của Tô Hiểu Du sao? Vừa nhìn qua mặt Lục Tiêu Bá đã bị bao bởi tầng sương lạnh.

“Xin lỗi thiếu gia.” Cô gái này dường như cảm nhận được luồng khí lạnh từ anh liền hấp tấp tắt phụt ti vi, cả người cô ta bất giác run lên bần bật, thật ngu ngốc khi xem tin tức xấu xa của người ông chủ mình yêu trên màn hình lớn và bị bắt gặp.

Lục Tiêu Bá hừ lạnh, anh đi qua cô ta không một câu oán trách.

“Thiếu gia…”

Đi được chưa đến vài bước từ phía sau anh đã phát ra tiếng gọi ngập ngừng. Lục Tiêu Bá dừng lại cũng không hề quay đầu.

“Chuyện gì?”

“Tôi có chuyện muốn nói, liên quan đến thiếu phu nhân ạ…”

Nghe xong sự việc não anh như nổ oành một tiếng. Lục Tiêu Bá lập tức quay lưng lại túm chặt cổ tay người phụ nữ này hét lớn.

“Chết tiệt. Tại sao giờ mới nói?”

“Xin lỗi thiếu gia...tôi sợ hư hức...đau quá thiếu gia.” Cô ta mếu máo đưa tay còn lại lên lau nước mắt.

Mấy ngày nay tin tức cứ đưa tin Tô Hiểu Du gϊếŧ giản Ngọc Thúy, nhìn bà chủ của mình bị đổ tội oan ức, cảm giác bản thân biết sự thật mà không nói ra khiến cô ta thấy có lỗi vô cùng. Chỉ sợ sự thật được tiết lộ cô ta làm sao yên ổn với Cố Minh Minh? Thế lực Cố Minh Minh đủ để dìm cả nhà cô ta xuống biển lửa, nhưng nhìn thấy chuyện sai trái mà không giúp đỡ được gì khiến cô ta day dứt mãi. Tốt hơn hết cô ta sẽ nói hết sự thật với Lục Tiêu Bá, người có thể xoay chuyển mọi chuyện trên đời này. Nếu ngày hôm nay sự thật không được tiết lộ thì mãi mãi trên đời này không ai biết vào cái đêm tối đen như mực đó, người vô tình đứng sau bụi rậm chứng kiến Cố Minh Minh tự tay bóp cổ giản Ngọc Thúy đến chết lại chính là cô ta.

“Mẹ kiếp!” Anh buông ra một câu chửi thề rồi buông tay thật mạnh khiến cô ta ngã uỵch xuống đất khóc than. Vậy ra sự thật là như thế, tại sao anh không tin Tô Hiểu Du chứ, tại sao anh hành hạ cô như vậy, anh hiểu lầm cô rồi, hiểu lầm thật rồi!

Lục Tiêu Bá bất chợt mở to đôi mắt, khuôn mặt anh đen nghịt lại. Là Mạt Mạt! Cô ta dám nói dối anh để biện minh cho Cố Minh Minh! Sát nhân thật sự đã làm mẹ anh chết oan lại chính là con người đang mang trong mình dòng máu của anh, Cố Minh Minh.