" Này...này...anh kéo tôi đi đâu đấy. Bỏ tôi ra, tôi đang nói chuyện với học trưởng của tôi cơ mà."
" Học trưởng của em, nghe thân thiết quá nhỉ?", thật khốn kiếp, bây giờ anh rất tức giận, trong khi anh đợi cô dài cổ ở trong phòng, thì cô ở đây nói chuyện vui vẻ với nam nhân khác.
" Tất nhiên thân thiết rồi, tôi với anh ấy quen biết đã hơn 3 năm rồi. A...anh bỏ tôi xuống, bỏ xuống, nếu không tôi la lên bây giờ." Đinh Đinh vừa trả lời vừa ở trong lòng anh vùng vẫy muốn thoát
Nhưng không vì vậy mà Hắc Thần nới lỏng tay, vòng tay càng thêm siết chặt như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
" Hét đi, để xem có ai lại cứu em không." Hắc Thần nhìn cô khıêυ khí©h, anh thừa biết bọn người đó làm gì có ai gan to như cô.
" Tôi hét lên đấy nhé.", Đinh Đinh thấy Hắc Thần không có dấu hiệu thay đổi sắc mặt, lặp tức bị dọa cho sợ hãi
" Hảo, em thử xem."
" Cứu với, có biếи ŧɦái, có biếи ŧɦái." Đinh Đinh thấy anh khıêυ khí©h liền hét to lên, những người bảo vệ lúc đầu còn ngoái đầu nhìn, nhưng đến khi nhìn trúng mặt của Hắc Thần, liền ai nấy đều câm như hến.
" Bỏ tôi ra, anh bỏ tôi ra đi, tôi tự đi được." kêu cứu không được, Đinh Đinh bèn giả giọng cầu xin.
" Bỏ em ra, bỏ em xuống để em chạy đi à...hừ...đừng hòng, cả đời này em đừng mong có thể thoát khỏi tôi." giọng nói của hắn tràn ngập sự bá đạo và sự chiếm hữu mãnh liệt.
Nói xong không để cô có phản kháng, nhanh chóng nhét cô vào trong chỗ ngồi sau của xe. Chính mình cũng chui vào ngồi bên cạnh cô.
" Đi." vừa nói, anh vừa để cô nằm xuống, gác đầu lên đùi mình, còn sẵn tiện chu đáo chỉnh sửa tư thế để nằm cho thoải mái.
" Anh làm gì thế?" Đinh Đinh nhìn hành động của anh bị làm cho thụ sủng nhược kinh.
" Chẳng phải buổi sáng em vừa bị khó chịu sao? Bây giờ nằm sẽ tốt hơn. Nằm như vậy có thoải mái, hay là sao, nói cho tôi nghe tôi sửa lại giúp em?" giong nói dịu dàng, ánh mắt ôn nhủ chảy nước làm Đinh Đinh phút chốc bị cảm động.
Nhớ vào ngày hôm đó, hoàn cảnh sống chui trốn nhủi như mấy con mèo hoang, không có người hỏi thăm, chứ đừng nói là được chăm sóc tốt như thế nào.
" Cảm ơn anh, bây giờ tôi tốt rồi. Anh cho tôi về khách sạn, nghỉ ngơi một chút để sáng mai tôi trở lại Lạc Thành quay tiếp phim nhé? ",
" Được, tôi đi với em." tay hắn vừa vuốt ve sợi tóc mềm của cô vừa nghiêm túc nói.
" Hả, tại sao lại đi theo tôi chứ." Đinh Đinh bị lời nói của Hắc Thần làm cho phát hoảng, đừng nói hắn sẽ bên cạnh cô 24/24 luôn đấy nhé.
" Em đừng quên nợ tôi một buổi đến Cục Dân Chính đây, ngoan ngoãn nghe lời, đợi em quay xong bộ phim này lặp tức trở thành thiếu phu nhân của tôi.", hắn nghiêm mặt lại nhắc lại cho cô nhớ.
" Tại sao chứ?" cô bị khí thế của hắn làm lép vế, nhỏ nhẹ hỏi một câu.
" Em hỏi thừa, vì lần đầu tiên của em đã cho tôi rồi. Đàn ông tốt là phải biết chịu trách nhiệm." nói xong, trên môi hắn còn vươn một nụ cười gian manh, đã là của hắn thì đừng mong thoát.
" Nhưng tôi không cần anh chịu trách nhiệm."
" Nhưng chính tôi muốn chịu trách nhiệm, muốn trách nhiệm với em."
" Nhưng...."thật sự cô không muốn đâu mà, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra liền bị hắn chặn lại.
" Em còn nói nữa, bây giờ liền đến Cục Dân Chính."
" Hừ...đồ ác ma...", tức giận thở phì phò, gò má phồng lên uất ức, chẳng thèm nhìn hắn nữa, nhắm mắt làm thinh.
Hắc Thần nhìn thấy dáng vẻ của cô quá sức đáng yêu, rất muốn hôn một cái, nhưng lại sợ cô gái nhỏ của mình lại bực bội, nên đành kìm nén chính mình xuống.
Đúng là phải dụ dỗ vật nhỏ về đó thật sự là cả quá trình đầy gian khổ....
______
Xin chào mn, mình hôm nay đã ra chương mới này. Có giỏi không?
Chúc mn có một buổi tối thật vv, và ngủ thật ngon nhé.
_______
Mn ta có một chuyện muốn kể cho mn nghe nè.
( Người yêu của ta, hết yêu ta rồi mà lại thích một cô gái khác. Và người ấy nói với ta rằng: ta đã đủ mạnh mẽ nên không cần người ấy che chở đâu, còn cô gái ấy yếu đuối nên cần người ấy bảo vệ.)
Là luôn tự hỏi làm s cậu ấy có thể nói lời này với ta một cách dứt khoát như vậy như chẳng hề có tình cảm với ta.
Ta nên làm sao đây.??? Suy sụp.....
Xin lỗi vì để mn đọc cái này, nỗi buồn cần người chia sẻ mà, nếu như có một ngày nào đó, mn có một nỗi buồn nào đó ko biết chia sẻ cùng ai.
Thì ta luôn sẵn sàng lắng nghe mn. Nhưng thật mong mỗi ngày mn trải quá sẽ đều là niềm vui chứ đừng có nỗi buồn nhé....yêu...