Sáng ngày hôm sau, sau khi Đinh Đinh tỉnh lại, như thói quen lười biếng giang hai tay ôm chặt gối ôm, dụi đầu che đi ánh sáng ban mai chiếu vào.
Nhưng hôm nay có cái gì đó sai sai. Gối ôm mềm mại của cô sao lại trở nên cứng như vậy.
Mơ màng mở mắt, mắt vừa mới tiếp xúc với "gối ôm thịt" trước mặt thì đầu óc lập tức tỉnh táo bới vì giật mình.
"A..", sợ hãi la toáng lên một tiếng, vừa tranh thủ kéo chăn tránh xa người trước mặt ra.
" Câm miệng.", Hắc Thần nhìn hành động của cô, liền không vui, nói tiếp:" Nhìn em tràn trề tinh lực như vậy, xem ra hôm qua tôi chưa dùng đủ sức lực."
" Không...không phải...tôi đi thay đồ...", nói xong bước chân xiêu vẹo chạy vào phòng tắm, đóng cửa một cái "rầm", khuôn mặt của Hắc Thần càng thêm đen, cô như vậy là muốn vả vào mặt anh đó à?
Nghĩ ra mình cũng muốn đi tắm, bước chân xuống giường, nắm đồ xoay cửa. Xoay xoay vài cái nhưng cứng ngắc không có dịch chuyển.
Chết tiệt, cô gái nhỏ này lại khoá cửa không cho anh vào.
"Cốc...cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Hắc Thần nói vọng vào:" Đinh nhi, em mở cửa ra cho tôi."
" Không được, tôi đang tắm."
" Tôi cũng muốn tắm, ngoan tôi tắm cùng với em." Anh khó được dìu dàng nói.
Đinh Đinh bị câu nói làm cho giật cả mình. Nhìn trên người mình toàn dấu vết hoan ái của tối qua.
" Tôi sẽ không làm gì em." giọng nói càng ngày càng tăng thêm sức lực, tất nhiên anh đang sắp hết kiền nhẫn.
"Gạt người! Sao tôi có thể tin lời anh nói được chứ?"
"Không cho kháng nghị!" Hắc Thần bị cô huyên náo có chút không biết làm sao, anh không có kinh nghiệm dụ dỗ phụ nữ qua, cũng không biết lúc phụ nữ nũng nịu phải xử lí thế nào, anh cảm giác mình đã đủ dịu dàng, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy với ai bao giờ, con mèo hoang này không những không cảm kích, còn nói anh gạt người!
Nghĩ đến hôm qua, anh đòi hỏi cô quá nhiều. Nhớ đến bộ dàng khóc cầu xin của cô làm anh đau lòng. Nếu không anh đã đạp cửa xông vào rồi.
Bên trong truyền đến tiếng tắt nước. Anh nghĩ là mèo hoang nhỏ đang đi ra mở cửa cho anh vào tắm chung.
Trong lòng không kiềm được sự vui sướиɠ lan toả. "Cạch" cách cửa phòng tắm được mở ra. Một cái đầu nhỏ từ trong ló ra ngoài.
" Anh vào đi, tôi tắm xong rồi.", nói xong, cô giương mắt nhìn anh. Thấy khuôn mặt anh ục xuống khó chịu.
Cô không biết anh lại phát khùng gì nữa, rõ ràng muốn tắm thì cô đã nhường phòng tắm cho rồi. Còn thể hiện vẻ mặt như thế này. Bộ cô thiếu tiền anh hay sao?
Trong lòng thầm trặc lưỡi, một thân áo choàng tắm lướt qua, chân chưa bước được nửa bước liền bị một cánh tay của ai đó cầm láy rồi dồn ép vào tường.
Cô giật mình định la lên một tiếng, lại bị một đôi môi khác ngậm lấy, trằn trọc cắи ʍút̼. Nuốt lấy một trận thơm tho xuống bụng.
Không khí bị cướp mất, Đinh Đinh dùng tay đấm vài cái lên ngực anh, bụng cô bị cái đó chọc nóng muốn thủng luôn rồi.
Dường như giờ phút này cô lại trở về thời điểm lúc đầu, không được tôn trọng tùy ý nhục nhã, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, không có nửa phần cảm giác an toàn, tựa như là một món đồ trần trụi, vừa vô dụng vừa đáng thương.
Vành mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay. Khụt khịt "ô...ô".
Hắc Thần đang thoả mãn hút hết chất ngọt trong miệng cô, đến khi nếm phải cái gì đó mặn mặn rơi xuống không ngừng.
Anh mới lưu luyến bỏ cô ra, nhìn mặt mũi của cô đỏ bừng, đôi môi vì bị anh mạnh bạo cắt mυ"ŧ cũng bị sưng lên.
"Đang tốt lành, khóc cái gì?" Hắc Thần có chút bất đắc dĩ, cô gái này đúng là làm bằng nước, động một chút là khóc bù lu bù loa.
"Ô..ô..ô." uất ức tích tụ, Đinh Đinh không kìm nén được liền khóc lớn lên.
Hắc Thần thấy cô khóc sống khóc chết, liền bị một trận hoang mang, rối bời.
" Đinh Nhi...đừng khóc...đừng khóc, ngoan anh sẽ yêu em." vừa nói bàn tay vừa cần mẫn lau đi nước mắt chảy.
Nhìn cô vẫn khóc nhiều không ngừng, lặp tức lạnh giọng cảnh cáo:" Em mà còn khóc nữa, anh sẽ tiếp tục hôn."
Liền không khóc nữa, nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung ngây ngốc nhìn người đàn ông ở trước mắt, mở miệng, "Anh...."
Bộ dạng lắp bắp nói không thành lời tội nghiệp của cô. Hắc Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay nhéo một cái trên gò má phấn nộn của cô.
"Đau.." Đinh Đinh bất mãn trừng mắt liếc người đàn ông, nhỏ giọng lầu bầu nói:" Ác ma thích bắt nạt người khác."
Bàn tay của Hắc Thần nâng chiếc cằm thon gầy của cô lên, tròng mắt đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, hình như có gì đó đang chậm rãi chảy qua, từng chữ từng câu dặn dò:" Về sau em dọn về Lan Đình Uyển này sống chung với tôi đi."
"Không, không được, tôi còn có việc để làm, không thể bây giờ." nhanh chóng trả lời lại, không phải cái gì anh cũng ra lệnh cho cô được.
" Em không được cãi lời tôi.", anh không cho phép cô trốn đi nữa, 3 năm qua là thời gian dài, không cho phép giây phút nào cô tách khỏi anh.
" Không được, cho dù anh có nói như thế nào cũng không được, nếu có thể tôi sẽ về buổi tối." sau khi nói xong, cô sải bước lách người qua Hắc Thần.
Nhìn thấy trên giường có một túi đồ liền biết là cho cô. Tự nhiên như không mặc đồ trước mặt anh.
Sau khi tất cả xong xuôi, xoay người lại liền nhiệt thấy khuôn mặt không vui của ai đó.
" Cách xa với những người đàn ông khác, không cho hắn ta chạm vào em, cho dù chỉ là một cọng tóc, nên biết rằng em là người phụ nữ của tôi, hiểu chưa?"
_________
Năm này Tiêu đã lên lớp 12 rồi. Học sinh năm cuối cấp, nên sẽ chăm chỉ học hành nhiều hơn.
Nên vì thế Tiêu sẽ ra chương lâu, nên mong mọi người thông cảm và ủng hộ. Cảm ơn!