- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Vợ Ơi, Theo Anh Về Nhà!
- Chương 57
Vợ Ơi, Theo Anh Về Nhà!
Chương 57
Tôi cảm thấy sự việc này thật kịch tính, đến mức tôi không dám tin.
Giang Ly và Tiết Vân phong, tôi và Vương Khải lại ngồi trong cùng một nhà hàng…
Giang Ly nhìn tôi một lát, khóe miệng nhếch lên hé ra một nụ cười lạnh lùng. Sau đó, anh lại nhìn sang Vương Khải, ánh mắt khó hiểu. Tôi chột dạ cúi đầu, không dám nhìn anh.
Vương Khải phát hiện ra sự khác lạ của tôi, quay đầu lại, nhìn thấy Giang Ly. Tôi không biết ánh mắt họ nhìn như thế nào, bởi vì tôi vẫn cúi đầu, không dám nhìn bất cứ ai.
Vương Khải đột nhiên nói: “Tiểu Yến Yến, không phải em thật sự thích Giang Ly chứ? Anh ta là một người đồng tính.”
Tôi cười khổ nói: “Thứ tình cảm này nếu như có thể khống chế thì tốt.”
Vương Khải gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là do không thể khống chế, anh mới thích em, em cho rằng anh tự nguyện sao?”
Lại thế rồi. Tôi chẳng biết làm thế nào vò vò tóc, nói: “Vương Khải, anh không đùa kiểu này thì sẽ chết sao?”
Vương Khải đột nhiên nắm lấy tay tôi, thần thái có chút bi thiết lại có chút cấp thiết: “Tiểu Yến Yến, em làm sao cứ không chịu tin anh chứ? Anh thật sự yêu em, thật sự!”
Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc này làm cho chấn động, sợ hãi, đại não nhất thời tắc nghẹn, không phản ứng lại được. Lúc này, Giang Ly ở góc chéo trước mặt đột nhiên đứng dậy, đi về hướng bên này.
Tôi thấp thỏm nhìn Giang Ly, không biết làm thế nào.
Giang Ly nhanh chóng đi đến bên bàn chúng tôi, tôi nhìn thần sắc mặt tái xanh của anh, nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt trào lên sự tức giận, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Anh giằng tay Vương Khải, kéo tôi đứng dậy, nhanh bước ra phía cửa. Tôi nghe thấy Vương Khải ở phía sau gọi tôi một tiếng, nhưng mà tôi vẫn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị Giang Ly kéo ra khỏi nhà hàng.
Giang Ly đi nhanh quá, tôi không đuổi kịp anh, gần như là bị anh lôi đi vậy. Tay tôi bị anh nắm đến mức phát đau, bước chân loạn nhịp, thế là tôi nói nhỏ: “Giang Ly, anh buông tôi ra, đau…anh, anh chậm một chút, tôi theo không kịp…”
Giang Ly nghe thấy lời của tôi, thả tay tôi ra. Tôi xoa xoa cổ tay, vừa muốn lên tiếng, không kịp phòng ngừa bị anh giữ lấy, ôm eo tôi, nhanh chóng chạy thẳng ra chỗ để xe.
Đầu óc tôi trống rỗng, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Tôi tóm thật chặt áo của Giang Ly, nhất thời chẳng biết làm thế nào.
Giang Ly, anh ấy…anh ấy muốn làm gì…
Giang Ly nhét tôi vào trong xe, thắt dây an toàn, sau đó khởi đông xe. Sắc mặt anh vẫn vô cùng khó coi, tôi không dám nói gì.
Nhưng tôi lại cảm thấy hành vi của Giang Ly rất kỳ lạ, xem ra cũng chỉ có thể dùng một từ để giải thích đó là “biếи ŧɦái”
Đúng vậy, Giang Ly là một biếи ŧɦái, cho nên tất cả những việc anh làm đều có thể lý giải được. Nhưng mà trong lòng tôi hình như thấp thoáng có một chút chờ mong nào đó.
Không khí trong xe vô cùng nặng nề, tôi căng thẳng đến mức hít thở cũng có chút khó khăn. Mười mấy phút trên xe, sao lại dài lê thê như vậy.
Giang Ly dẫn tôi lên nhà, mở cửa, đóng cửa, sau đó tôi bị anh ấn lên cánh cửa.
Hai tay Giang ly đỡ vai tôi, sức lực rất lớn. Anh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt giống như có ngọn lửa đang nhảy nhót, nguy hiểm mà nóng nực.
Anh nhướn mày, chậm rãi nói: “Hẹn hò lễ tình nhân ư?”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng khiến người ta không kiềm chế được phải rùng mình. Tôi lẫn tránh ánh nhìn của anh, mất tự nhiên giải thích: “Chuyện đó…tôi không có…”
“Hử?” Giang Ly nhìn chằm chằm vào tôi, giống như đang nói, giải thích thế này mãi mãi là không đủ.
Tôi cụp mắt, nói: “Tôi và Vương Khải, thực sự không có gì, tôi xin thề.”
“Thật không?” Giang Ly không chút tin tưởng, nhưng nghe ra hình như không còn tức giận như lúc vừa rồi.
Thế là tôi xốc lại tinh thần, nói: “Tôi biết anh thích Vương Khải, tôi làm sao dám…”
“Quan Tiểu Yến!” Hai tay tóm lấy vai tôi của Giang ly đột nhiên dùng lực mạnh hơn một chút, anh cúi đầu, mặt kề sát mặt tôi, tôi nhìn thấy sự tức giận trong đáy mắt anh cuồn cuộn dâng trào. Tôi kinh hồn bạt vía, cúi thấp đầu.
Giang Ly lại nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào anh.
Anh nhìn vào mắt tôi, nói: “Quan Tiểu yến, anh nhin em rất lâu rồi!”
Tôi chẳng hiểu gì nhưng một khắc sau lại dường như mẩt đi thần trí.
Bởi vì Giang ly, anh ấy đột nhiên hôn vào môi tôi…
Là kiểu hôn bạo lực, mang chút túc giận, giống như đang trừng phạt. Giang Ly ngậm lấy miệng tôi, mơn man chà xát. Tôi bừng tỉnh muốn lẫn tránh, nhưng bị anh giữ chặt sau đầu, một cánh tay khác của anh trượt đến phần eo tôi, giữ thật chắc lấy tôi, khiến tôi không cách nào cử động được.
“Mm…”
Tôi muốn nói “đau”, nhưng mà từ “đau” còn chưa ra khỏi miệng, đầu lưỡi của Giang Ly đã thâm nhập vào trong vòm miệng.
Đầu óc tôi quay cuồng, lúc này thế giới của tôi chỉ còn có Giang Ly. Tôi hé mắt nhìn lông mày của Giang Ly hơi hơi cau lại và hàng mi dài không ngừng lay động, từ từ nhắm mắt, hai tay ôm vòng lấy cổ anh.
Giang Ly siết chặt eo tôi, nụ hôn càng cuồng nhiệt cuốn tất cả đi.
Hai chân tôi mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực, dựa vào l*иg ngực của Giang ly, hít thở từng ngụm lớn không khí. Tôi nghĩ Giang Ly, anh cũng không đến nổi nhỉ, hôn giống như bán mạng vậy, nếu như anh chậm chút nữa mới dừng lại, chưa biết chừng em đã thiếu dưỡng khí mà chết rồi.
Giang Ly ôm tôi thật chặt, kề sát bên tai tôi, hơi thở rối loạn nói: “Quan Tiểu Yến, là em ép anh đó.”
Sao?
Giang Ly: “Cho nên cứ coi như anh thích em, em cũng không thể rời xa anh, không được trốn tránh anh, càng không được ly hôn với anh.”
Đây coi là thổ lộ sao? Tôi không kìm được cảm thán, biếи ŧɦái vẫn là biếи ŧɦái, đến thổ lộ cũng thổ lộ đến mức biếи ŧɦái như thế này!
Tôi dụi dụi trong lòng Giang Ly, thấp giọng cười nói: “Giang Ly, anh thật ngốc.”
Giang Ly: “…”
Tôm ôm lấy Giang Ly không chịu buông tay, luôn cảm thấy tất cả đều không chân thực như vậy. Giang Ly, anh không phải là gay sao? Anh không phải nên thích đàn ông sao? Nghĩ đến đây, tôi không yên tâm hỏi: “Giang Ly, anh…anh không phải thích đàn ông sao…”
Giang Ly phẫn nộ nhìn tôi một cái, nói: “Sau khi gặp em, anh mới phát hiện, từ trước đến nay anh không phải là gay.”
Trong đáy lòng tôi trào lên cảm giác mừng rỡ và ngọt ngào, nhưng lại không yên tâm lắm: “Nhưng hôm nay anh hẹn hò với Tiết Vân Phong, chuyện này anh giải thích như thế nào?”
Giang Ly chà chà cằm lên tóc tôi, trả lời: “Anh đi chia tay với cậu ấy.”
Tôi vừa nghe đến chia tay, lại có chút thương cảm. Hình như…hình như tôi chia rẽ bọn họ rồi?
Giang Ly đọc được những điều trong lòng tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, anh vốn dĩ không phải là gay, em cũng không cần lo lắng mình có phải là người thứ ba không.”
Tôi gật gật đầu, lại dựa vào lòng Giang Ly, nói: “Cũng đúng, Tiết Vân Phong là một đứa trẻ tốt, anh nỡ bỏ người ta.”
Giang Ly đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi của tôi, nụ hôn nặng nề lại ập đến.
Giang Ly phả ra hơi thở nóng rực, nói nhỏ bên tai tôi: “Quan Tiểu Yến, em đối với người khác tốt như vậy, có thể nào cũng đối tốt với anh một chút được không?” trong giọng nói có chút u ám.
Tôi thở dốc không ra hơi, trả lời: “Em…em đối với anh…đủ tốt rồi…” Giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, vừa có thể làm vợ vừa có thể làm bảo mẫu, nhân tài thế này tìm đâu ra!
Giang ly: “Em có thể đối với anh tốt hơn một chút không?”
Tôi: “Ví dụ như?”
Giang Ly: “Anh đói rồi.”
“Vậy đơn giản, em nấu cơm cho anh ăn.” Tôi nói rồi, đứng dậy khỏi lòng Giang Ly, muốn đi vào bếp
Giang Ly lại kéo tôi quay lại trong lòng, trán anh tỳ trán tôi. Anh nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lấp lóe: “Anh không ăn cơm.”
Tôi chớp mắt hai cái, không hiểu gì: “Vậy anh muốn ăn gì?”
Giang Ly nâng mặt tôi lên, cười híp mắt nói: “Anh muốn ăn em.”
Tôi vẫn còn chưa phản ứng lại được thì đã bị Giang Ly ôm lấy, đi nhanh như bay vào trong phòng ngủ.
Giang Ly đặt tôi lên chiếc giường siêu lớn của anh, sau đó vừa cởi khuy áo sơ mi vừa nghiêng người ép xuống hôn tôi. Anh từng chút, từng chút cẩn thận hôn lên mặt, trán, lông mi, mắt tôi, sau đó thuận theo mắt hướng ra sau, mơn man khẽ cắn vào vành tai tôi.
Tôi căng thẳng đến mức chẳng dám cử động, lắp bắp: “Giang…Giang Ly à, anh không cảm thấy…chúng ta thế này…có chút hơi nhanh sao?”
Giang Ly ngẩng đầu, trong ánh mắt rực cháy ngọn lửa nguy hiểm. Anh cong khoe môi, mê hoặc mỉm cười với tôi, nói: “Nhanh? Chúng ta kết hôn nữa năm rồi, bây giờ mới động phòng, em còn không biết ngại nói là nhanh quá?” Anh nói rồi, ném áo sơ mi, lộ ra thân thể săn chắc, rắn rỏi, sau đó phủ người xuống tiếp tục hôn tôi. Hơi thở của anh nóng hổi phả lên cổ của tôi, thế là nhịp tim của tôi càng ngày càng nhanh, hơi thở cũng càng lúc càng loạn…
Tôi căng thẳng đến mức tay cũng chẳng biết đặt vào đâu…Không cách nào, đây là lần đầu tiên của tôi.
Giang Ly vừa trút bỏ quần áo trên người tôi, vừa dịu giọng an ủi: “Em không cần căng thẳng, anh sẽ không ăn hết em đâu.”
Tôi cười không nổi, khóc chẳng xong, vừa rồi anh nói muốn ăn hết em dó…
Giang Ly hình như cũng ý thức được vấn đề trong lời nói của mình, thế là sửa: “Đừng lo lắng, anh sẽ ăn rất cẩn thận.”
Tôi nhăn mặt, Giang Ly anh thực sự không thích hợp an ủi người khác! >_<
Giang Ly không hài lòng lắm với biểu cảm của tôi, hôn lên mặt tôi, vừa hôn vừa mò mẫm cởi bỏ thứ phục cuối cùng trên người tôi.
“Ừm…Giang Ly, cái này, có phải là sẽ rất đau không?”
“Ngoan, anh bây giờ đã rất đau rồi.”
“Quan Tiểu Yến, anh yêu em.”
“Hu hu, cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Vợ Ơi, Theo Anh Về Nhà!
- Chương 57