“Giang Ly, tôi luôn cảm thấy anh không bình thường.”
Giang Ly nhướn mày: “Tôi làm sao?”
Tôi đảo mắt, nói: “Anh…anh tử tế quá, trong tình huống bình thường, tôi chẳng thèm rỗi hơi nói với anh ta những lời này.” Tôi cảm thấy khi Giang Ly nói chuyện với tôi trong nhà hàng như biến thành người khác vậy, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an. Là điển hình của loại không có vụ làm ăn nào không gian trá, Giang Ly từ trước đến nay chưa từng làm việc gì thiệt cho mình.
Giang Ly khoanh hai tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn tôi một lát, cuối cùng nói: “Vốn dĩ muốn miễn phí giúp cô một chút, ai biết được cô lại muốn báo đáp tôi.”
Tôi…tôi…tôi có nói báo đáp anh sao?
Giang Ly không đợi tôi giải thích, lại nói: “Vậy thì cô muốn cho tôi cái gì?” Anh ta nói, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, chê bai lắc đầu: “Nếu như cô muốn lấy thân báo đáp, tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng mà làm thôi.”
Này!
Tôi chán nản chẳng buồn để ý đến anh ta, quay người đi tắm.
Giọng nói của Giang Ly vang lên phía sau tôi: “Được thôi, trước tiên coi như cô nợ tôi một món đồ, đợi tôi nghĩ ra, sẽ nói tiếp.”
Phẫn nộ, rõ ràng đây là dọa dẫm!
Buổi trưa, trong phòng ăn của nhân viên, tôi gặp tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cậu ta trong nhà ăn. Dù gì hai chúng tôi cũng coi như biết nhau, thế là tôi bưng đĩa cơm, gật đầu với cậu ta, coi như là chào hỏi.
Tiết Vân Phong không mua cơm, cậu ta nhìn tôi, mặt không chút biểu cảm nói: “Chúng ta nói chuyện nhé!”
Tôi không kịp phản ứng: “Hả?”
Cậu ta lặp lại một lượt: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Ồ…he he…” Nói chuyện với tôi có gì hay chứ?
Cân nhắc chuyện Tiểt Vân Phong có vẻ ngoài thực sự đẹp quá mức, cảm thấy ngồi trước mặt cậu ta cũng là một loại hưởng thụ, thế là tôi đành đồng ý nói chuyện với cậu ta. Còn cụ thể nói gì…tám phần là của việc của Giang Ly nhỉ?
Tôi và Tiểt Vân Phong ngồi đối diện với nhau trong một nhà hàng Tây, khung cảnh khá yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện. Tuy tôi không thích ăn pizza lắm, nhưng lúc này đói bụng rồi, cũng chẳng còn cách nào. Huống hồ cũng không phải là tôi trả tiền…
Tiểt Vân Phong không ăn gì, anh ta cứ nhìn tôi ăn, có chút khinh ghét. Tôi không nói, sự chú ý của tiểu thiếu gia này thật sự khiến người ta không được thoải mái.
Tiểt Vân Phong nói: “Cô muốn cân nhắc chuyện ly hôn không?”
“Mm…hử?” Chiếc dĩa trong tay tôi suýt chút nữa rơi xuống, đây là cái gì chứ?
Tiểt Vân Phong nhẫn nại, nói lại: “Nếu cô và Giang Ly ly hôn, điều kiện thế nào là tùy cô đưa ra.”
Tôi lau miệng, không hiểu gì: “Vì sao tôi phải ly hôn?”
Tiểt Vân Phong đáp rất thản nhiên: “Tôi không yên tâm để bất kỳ người nào ở bên cạnh anh ấy, phụ nữ cũng không được.”
Tôi: “Nhưng mà tôi ly hôn rồi, anh ấy cũng sẽ lấy một người phụ nữ khác.”
Tiểt Vân Phong liền lắc đầu: “Bất luận thế nào, anh ấy đối với cô và đối với người đặc biệt đều không giống nhau, tôi hy vọng…cô rời xa anh ấy.”
Tôi đột nhiên nhớ ra khi Giang Ly đưa đón tôi, có mầy lần gặp Tiểt Vân Phong, khi đó sắc mặt của Tiểt Vân Phong không tốt lắm. Ai da, tiểu mỹ nam này còn rất mẫn cảm. Tôi nhìn ngũ quan thanh tú, làn da không có chút tì vết, cặp mắt sáng long lanh của anh ta, cảm xúc của người mẹ trong tôi tự nhiên nảy sinh. Thế là tôi vỗ ngực nói chắc chắn: “Cậu yên tâm đi, Giang Ly sau lưng luôn ức hϊếp tôi, khinh bỉ tôi là phụ nữ.”
Tiểt Vân Phong sáng lên: “Thật sao?”
Tôi liên tiếp gặt đầu: “Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì chứ? Tiểu tử đó không có đạo đức, lấy việc ức hϊếp tôi làm trò vui.” Đứa trẻ này, người khác nói cậu ta đã tin, quả nhiên vẫn còn non lắm.
Tiểt Vân Phong nghĩ một lát, vẫn lắc đầu: “Không được. mặc dù bây giờ anh ấy không thích cô, cũng không có nghĩa sau này không thích cô, tôi cảm thấy vẫn không đủ an toàn.”
Thế là tôi tiếp tục vỗ về cậu ta: “Yên tâm di, với điều kiện của anh ta, phụ nữ đã từng tiếp xúc chắc chắn sẽ rất nhiều, phụ nữ dính đến cũng không ít, nếu anh ta thích phụ nữ thì đã thích từ lâu rồi.”
Tiểt Vân Phong chậm rãi gật đầu: “Nói cũng đúng…Nhưng mà bây giờ anh ấy không thích, không có nghĩa là sau này không thích…”
Tiểu mỹ nam này thật sự phiền phức, tôi bị logic của cậu ta làm cho đau đầu rồi: “Vậy thì cậu thực sự không đủ sự tự tin đối với sức hấp dẫn của mình đó?”
Gò má của Tiết Vân Phong đột nhiên ửng hồng, nhìn vô cùng đáng yêu. Cậu ta nói: “Không có, tôi chỉ lo lắng…lo cho anh ấy.”
Tôi cảm thấy bộ dạng này của cậu ta thực sự rất thú vị, thế là nói: “Thực ra sự việc này cũng không phải là không có cách.”
Tiểt Vân Phong ngẩng đầu, mặt tràn đầy hy vọng: “Cách gì?”
Tôi nói vẻ rất thản nhiên: “Thiến anh ta, biến anh ta thành Đông Phương Bất Bại.”
Mặt của tiểu mỹ nam đối diện càng đỏ hơn.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ…tôi không có đạo đức nghĩ như vậy.
Lúc này, tiểu mỹ nam lại cất tiếng hỏi: “Vậy anh ấy luôn ức hϊếp cô, vì sao cô còn không ly hôn với anh ấy? Có phải cô đã thích anh ấy rồi không?”
Đứa trẻ này thật sự là suy nghĩ chặt chẽ, cẩn thận, tôi gãi gãi đầu, nói: “Thích thì chẳng thích, nhưng con người tôi đây rất lương thiện, nhẫn nhục chịu đựng, có các phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ truyền thống Trung Quốc…”
Tiết Vân Phong cắt ngang lời tôi: “Anh ấy ức hϊếp cô, cô còn không rời xa anh ấy đi. Bây giờ cô và anh ấy ly hôn, còn có thể lấy từ tôi một khoản lớn, chứ đợi đến lúc cô không chịu được anh ấy nữa, thì có thể đã muộn rồi.”
Tôi phát hiện mình không thể xem thường tiểu tử này. Cậu ta tuy nói chuyện còn trẻ con nhưng rất giỏi tấn công tâm lý, mấy câu nói thế này, trong chốc lát đã ly gián tôi và Giang Ly rồi. Nói cũng đúng, dù gì Giang Ly luôn ức hϊếp tôi, vậy vì sao tôi còn ở cùng anh ta?Vì sao không đổi một người khác…Tôi phát hiện vấn đề này thật sự đáng để nghiên cứu…
Thế là tôi do dự hỏi: “Vậy thì…tôi muốn cái gì cũng được ư?”
Tiết Vân Phong sảng khoái gật đầu: “Chỉ cần tôi có thể làm được.”
Kỳ thực mà nói, đề nghị của tiểu thiếu gia này…vẫn rất hấp dẫn người ta…
Buổi tối, khi ăn cơm, tôi đều suy nghĩ đến đề nghị của tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong hôm nay, Giang Ly luôn ức hϊếp tôi, bắt nạt tôi, nô dịch tôi, còn áp bức tôi, vì sao tôi không phản kháng chứ? Cư coi như không phản kháng, tôi cũng có thể bỏ chạy nhỉ? Huống hồ tiểu mỹ nam kia còn đồng ý cho tôi một khoản thù lao chia tay lớn…Vậy thì thù lao chia tay đó tôi muốn cái gì? Muốn bao nhiêu?
Tôi đột nhiên phát hiện một vấn đề khó: Đối với thù lao chia tay, tôi cũng không biết mình muốn cái gì. Tiền? Hình như tôi có thể tự nuôi mình được rồi, làm một người dân bình thường rất hạnh phúc. Địa vị? Quyền cao chức trọng, chắc chắn rất mệt. Người? Sao, đem tiểu mỹ nam kia làm thú cưng cũng không tồi, đáng tiếc cậu ta không đồng ý đâu. Địa bàn? Khụ khụ, cái này tôi không nghĩ bừa nữa…
Khi ăn cơm tối, tâm trạng Giang Ly rất không tốt. Bởi vì khi tôi đang thất thần, không cẩn thận cho thêm một thìa muối vào canh, rau cũng hơi quá lửa.
Giang Ly đặt bát cơm xuống, bất mãn nói: “Quan Tiểu Yến, cô thật là càng ngày càng vô dụng.”
Tôi nghĩ trong lòng, dù gì chúng ta cũng phải ly hôn, không cần sợ anh ta nữa. Thế là tôi trái lại với bình thường, không kiên nhẫn, dùng đũa gõ gõ vào bát, nói: “Anh thích ăn hay không thì tùy, tôi không hầu hạ anh nữa.”
Giang Ly có lẽ không ngờ rằng tôi lại có thể đột nhiên nổi giận như thế này, anh ta sững lại nhìn tôi một lát, tức giận rời khỏi bản.
Tôi đắc ý múc một thìa canh cho vào miệng, khϊếp, khó nuốt quá!
Buổi tối, tôi ngồi trên sofa xem tivi, xem những trai xinh gái đẹp trên chương trình giải trí, cười ngốc nghếch. Giang Ly đột nhiên đi đến ngồi bên cạnh tôi, đưa tay ra cầm điều khiển. Tôi nhanh tay cướp lấy điều khiển từ xa, nói: “Anh muốn làm gì?”
Giang Ly cau mày: “Xem bóng đá.”
Tôi nghiêng đầu: “Không được.” Nói rồi, tôi tiếp tục xem chương trình giải trí, cười ngốc nghếch.
Giang Ly bất mãn nói: “Cô vẫn còn chưa rửa bát, mau đi rửa đi.”
Tôi kháng nghị nói: “Dựa vào cái gì mà đều là tôi rửa bát, hôm nay anh rửa đi, không rửa ngày mai không được ăn cơm!” Ôi chao, tôi cảm thấy tôi thực sự vĩ đại quá! Anh ta là Giang Ly đó, Giang Ly! Tôi lại có dũng khí dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với anh ta, hừ hừ, để xem sau này ai còn dám nói tôi không có bản lĩnh nữa!
Giang Ly giận dữ nhìn tôi, ánh mắt có vẻ không hiểu, tôi bị anh ta nhìn đến mức hơi run sợ, thế là không để ý đến anh ta, tiếp tục xem tivi.
Giữ vững, giữ vững, Quan Tiểu Yến, thời khắc then chốt phải biết dùng khí thế áp đảo đối phương…Đây cũng là Giang Ly dạy.
Sau hai phút nhìn tôi, Giang Ly liền hành động khiến người ta sửng sốt: Anh ta đi vào bếp.
Tôi há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Giang Ly, không dám tin. Câu kia nói thế nào nhỉ, Giang Ly là lò xò, cô mềm thì anh ta cứng…Anh ta quả nhiên là kẻ mềm nắn rắn buông!
Thế là tôi huênh hoang tự đắc tiếp tục xem tivi, cười ngốc nghếch, tiếp sau đó, tôi liền cười không được.
Trong phòng bếp truyền ra một loạt tiếng bát đĩa vỡ choang choang, tôi gần như nhảy bật dậy khỏi sofa, chạy thẳng vào bếp. Tôi chống hai tay vào eo giống như vợ địa chủ đứng trước cửa bếp, nhìn Giang Ly đứng giữa một đống bát đĩa vỡ, giọng nói tăng thêm vẻ giận dữ: “Anh muốn tạo phản sao?”
Giang Ly khí thế lỹ lẽ nói: “Tôi chưa từng rửa bát.” Nói xong, mặt không chút cảm xúc, anh ta đi qua trước mặt tôi.
Tôi nhìn lưng của Giang Ly, hung dữ nói: “Ngốc nghếch!”
Được thôi, tôi thừa nhận khi tôi nói Giang Ly “ngốc nghếch”, cảm giác đắc ý nhiều hơn tức giận, không còn cách nào, tôi bị anh ta áp bức mấy tháng trời rồi, cuối cùng có cơ hội nói anh ta là ngốc nghếch, tôi dễ dàng bỏ qua được sao…
Buổi tối này trôi qua thật khó chịu, tôi chẳng nói gì với Giang Ly nữa. Anh ta chạy vào thư phòng, không biết đang làm cái quỷ gì, mà tôi thì lại dựa vào sofa xem ti vi, chỉ là không còn cười nổi nữa.
Nói thật, trong lòng tôi vẫn có chút mơ hồ…tôi thực sự sợ Giang Ly nói một tiếng, lệnh cho tôi tối nay không được ngủ cùng anh ta, vậy thì tôi sẽ…Được rồi, tôi sẽ lại không có bản lĩnh…
May mà Giang Ly gần như coi tôi là không khí vậy, chẳng bao lâu sau anh ta đi tắm rồi đi ngủ, chẳng nhìn lấy tôi một cái.
Tôi kinh hồn bạt vía lại xem tivi một lát nữa, cảm thấy buồn chán, thế là đi tắm, sau đó rón rén bước đến cửa phòng ngủ của Giang Ly. Tôi vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra…may mà Giang Ly không nghĩ ra, dùng chiêu thức này để đối phó với tôi, tôi thấy rất vui mừng.
Tôi lặng lẽ sán đến chiếc giường lớn của Giang Ly, nhẹ nhàng nằm lên giường, đắp chăn ngủ.
Vừa mới nhắm mắt, đầu tôi liền bị một chiếc gối đập xuống, lực không lớn lắm, nhưng tôi vẫn giật thót mình…Tiếp đó là giọng nói chẳng vui vẻ gì của Giang Ly: “Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc làm sao vậy!”