Buổi sáng, tôi đang ngồi trước gương chỉnh lại dung nhan. Giang Ly đột nhiên nói: “Cô buộc tóc lên đi.”
Tôi nhất thời không nghe rõ anh ta muốn làm gì: “Hả?”
Giang Ly lấy một chiếc kẹp nhỏ từ trong tủ nữ trang của tôi, nhắc lại: “Buộc tóc lên đi.”
Tôi: “Vì sao chứ?”
Giang Ly dùng chiếc kẹp nhỏ cốc lên đầu tôi, nói: “Đương nhiên có tác dụng, nhanh chút, nếu không cô sẽ đến muộn đó.”
Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, buộc tóc lên.
Sau đó, Giang Ly đi đến phía sau, cầm một chiếc kẹp nhỏ, kẹp mạnh vào sau gáy tôi…
“Á, đau quá!” Tôi cất tiếng kêu thảm thiết, ôm lấy cổ, quay đầu hung dữ nhìn anh ta. “Anh muốn làm gì?!”
Giang Ly vô tội nói: “thể hiện ân ái mà.”
Tôi: “Ân ái gì chứ, rõ ràng là anh đang mưu sát tôi!”
Giang Ly nói rất nghiêm túc: “Sau khi ân ái sẽ để lại dấu vết, cô phải thể hiện cái này.”
Tôi sững lại một lát, tiếp đó hiểu ra ý của anh ta, mặt tự nhiên nóng rực. Cái đó…mọi người đều hiểu sao?
Giang Ly nhìn khuôn mặt của tôi một cái, mờ ám nói: “Thật không ngờ cô cũng biết xấu hổ.”
Thiện tai, lão nương cũng là một cô gái đó! Hơn nữa, tôi còn chưa ân ái cùng ai nữa…
Giang Ly kéo tay tôi ra, chuẩn bị kẹp thêm một lần nữa vào sau cổ tôi, tôi ôm cổ sống chết không buông. Thế là anh ta dọa dẫm: “Nếu cô không phối hợp, tôi đành dùng miệng cắn thôi.”
Được rồi, so với bị Giang Ly cắn, tôi lựa chọn bị kẹp kẹp mấy cái, dù gì cũng chẳng chết người.
Thế là sau đó, trong phòng văng vẳng vang lên tiếng kêu thảm thiết của cô gái nào đó…
Đợi công việc ngược đãi của Giang Ly hoàn tất, tôi một dám hỏi một chuyện không rõ: “Giang Ly, vì sao anh chỉ kẹp phía sau mà không kẹp phía trước vậy?”
Giang Ly: “Bởi vì phía sau cô không tự nhìn thấy được, đồ ngốc.”
Hiểu rồi, hóa ra kịch bản là thế này: Phía sau cổ của tôi có “dấu vết ân ái”, bản thân tôi cũng không biết, thế mà hôm nay lại ngốc nghếch buộc tóc lên, sau đó hưng phấn chạy đi làm…Nhưng mà thế này chẳng phải sẽ có rất nhiều người nìn thấy sao? Vậy thì rất mất mặt…
Thế là tôi nói với Giang Ly nghi vẫn của mình. Giang Ly dịu dàng nói: “Đúng vậy, không phải bây giờ cô mới nghĩ đến chứ?”
Tôi đau đớn đến muốn chết.
Nhưng tôi vẫn chưa hết băn khoăn: “vậy nếu hôm nay tôi không gặp Vu Tử Phi thì sao?”
Giang Ly vô cùng thản nhiên đáp: “Vậy thì ngày mai tiếp tục làm, sớm muộn gì cũng có một ngày cô gặp anh ta!”
Hết bàn cãi, đây là chủ ý quái quỷ gì chứ!
Vì kiệt tác của Giang Ly, sáng nay suýt chút nữa tôi đi làm muộn. Tuy tôi “không biết” những “Dấu vết” trên cổ của mình nhưng tôi thực sự không có kỹ năng diễn xuất ưu tú như Giang Ly, cho nên vừa vào đến cửa công ty liền chột dạ, cứ cúi đầu đi.
Buổi chiều tan làm, Giang Ly bảo tôi, khi cúi đầu, “dấu vết” kia sẽ càng hiện rõ. Lúc đó, tôi thực sự muốn chết.
Lại nói tôi cúi đầu đi vào phòng làm việc của Vương Khải, muốn hỏi lãnh đạo xem có chỉ thị gì mới không. Vương Khải đang nhàn nhã dựa vào sofa đọc báo, bưng một cốc cà phê đáng ghét, giả vờ uống.
Thân làm thư ký của anh ta, tôi vô cùng có trách nhiệm, nhắc nhở anh ta: “Vương phó tổng, hôm nay việc anh phải làm hính như rất nhiều…”
Vương Khải ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Không sao, bản thiếu gia làm việc hiệu suất cao.”
Không nói. Nguyên nhân tôi không nói không phải là bởi vì sự tự tin của anh ta, mà bởi vì hiệu suất làm việc của anh ta thực sự rất cao, tôi rất đố kỵ, rất đố kỵ…
Buổi sáng có một hội nghị do Vương Khải chủ trì, Vu Tử Phi cũng đến. Đương nhiên rồi, thân làm thư ký của ai đó, tôi cũng bị lôi đến phòng hợp.
Vương Khải rất vô sĩ, khi họp luôn thận trọng, nề nếp, chưa từng có biểu hiện đùa cợt thiếu nghiêm túc. Cũng chỉ có lúc thế này, khí chất của anh ta mới hơi thoát ly khỏi sự dung tục, so với bình thường giống như là hai vậy. Nếu như không phải vì quen anh ta lâu rồi, tôi nhất định sẽ cho rằng anh ta bị quỷ nhập, hoặc là nhân cách phân liệt.
Khi họp, tôi ngồi cạnh Vương Khải, mà Vu tử Phi vừa hay lại ngồi bên cạnh tôi…Thế này rôi càng không dám ngẩng đầu.
Đối với nội dung của hội nghị, bản thân tôi chẳng có hứng thú gì, thêm vào đó, bây giờ trong lòng rất hỗn loạn, cho nên tôi gục trước bàn, ngây ra nhìn màn hình máy tính. Tôi đang nghĩ, rốt cuộc Vu Tử Phi có nhìn thấy “dấu vết ấn ái” trên cổ tôi không đây? Nếu như nhìn thấy rồi, anh ta sẽ có phản ứng gì? Nếu như anh ta nhìn thấy rồi, có phải tôi sẽ rất sảng khoái không?
Nếu như anh ta không nhìn thấy…không được, dù cho anh ta không nhìn thấy, quay về tôi cũng phải báo cáo với Giang Ly là anh ta nhìn thấy rồi, nếu không thì cổ của lão nương sẽ bị phá hỏng đưới ma chưởng của tên biếи ŧɦái kia! Hơn thế nữa, Vu Tử Phi có thể nhìn thấy “dấu vết” này không, quan trọng lắm sao? Quan trọng đến mức có thể khiến tôi hy sinh chiếc cổ sao?
Đáp án là , NO!
Tôi đang thất thần, đột nhiên có người đẩy đẩy cánh tay tôi. Giọng nói quen thuộc và dung tục của Vương Khải truyền đến: “Tiểu Yến Yến, đang ngẩn ra gì đó?”
Tôi không ngước lên, nói: “Xin anh đó, Vương Phó tổng! Anh đang họp đó, được chưa…”
Trong giọng nói của Vương Khải mang ý cười: “Đồ ngốc, họp xong rồi, người ta đi hết rồi.”
Tôi ngẩng đầu, phát hiện thực sự đúng như anh ta nói. Bây giờ cả phòng họp chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Vương Khải hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Yến Yến, phía sau cổ cô có cái gì? Vừa rồi Tổng quản lý Vu cứ nhìn vào cổ của cô, giống như mất hồn vậy.”
Mặt tôi nóng bừng tôi cúi đầu ấp úng: “Cái đó…tôi…tôi làm sao biết…”
Vương Khải thấy tôi ngượng ngùng, càng hiếu kỳ hơn: “Tiểu Yến Yến, không phải là cô ngầm ám hiệu gì với Tổng quản lý Vu chứ?” Nói rồi, anh ta sán đến muốn nhìn trên cổ tôi rốt cuộc là có gì.
Tôi sực tỉnh, ôm lấy cổ: “Vương Phó tổng, không phải chúng ta nên quay về rồi sao?”
Vương Khải chẳng để ý tôi nói gì, giữ lấy cổ tay tôi, dễ dàng kéo hai tay tôi ra, rồi nhìn vào sau cổ tôi.
Tôi xấu hổ cúi đầu, đợi anh ta cười nhạo.
Đợi một lúc lâu, cũng không nghe anh ta nói gì. Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, chỉ thấy thần sắc của anh ta lúc này rất bình tĩnh, khí chất dung tục thường ngày cũng giảm bớt một chút.
Tôi giằng co muốn rút cánh tay về nhưng Vương khải lại nắm rất chặt.
Tôi có chút căng thẳng: “Vương Phó tổng, anh muốn bắt cóc thư ký của mình hay sao?”
Vương Khải vẫn tóm tay tôi, cười híp mắt nói: “Tiểu Yến Yến, chồng của cô dùng thuốc tráng dương gì vậy?”
Tôi biết từ miệng chó nói ra sẽ chẳng được lời gì tử tế mà! Tôi đang muốn phản bác anh ta, lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đi vào.
Tôi ngẩng đầu nhìn, Vu Tử Phi?!
Vu Tử Phi nhìn thấy chúng tôi, rõ ràng sững lại. Tôi phát hiện ra. Lúc này tôi và Vương Khải ở rất gần nhau, lưng của tôi gần như dính sát vào ngực anh ta. Hơn nữa…anh ta còn tóm lấy hai tay tôi.
Tóm lại, cảnh tượng này khiến người ta không hiểu nhầm cũng khó.
Tôi dùng lực đẩy Vương Khải ra, mắt có chút dao động.
Vương Khải trấn tĩnh, tự nhiên nói: “Tổng quán lý Vu, anh còn chuyện gì sao?”
Vu Tử Phi bình tĩnh trả lời: “Tôi bỏ quên đồ.” Nói rồi, anh ta liền đi đến chỗ ngồi bên cạnh tôi. Tôi lướt qua chỗ ngồi này một cái, phát hiện ra trên ghế có một tập tài liệu, đây có lẽ chính là đồ anh ta để quên.
Khi Vu Tử Phi cầm tài liệu lên, Vương Khải đột nhiên ghé sát vào tai tôi, cười hì hì nói: “Tiểu Yến Yến, tối qua có đau không?”
Tôi vừa nghe thấy lời này, tóc suýt chút nữa dựng đứng cả lên, tên này nói cài gì đây! Anh ta bắt buộc phải làm tôi tức chết mới thôi sao!
Khi tôi phẫn nộ với Vương khải, Vu Tử Phi đã cầm tài liệu, không nói tiếng nào rời đi rồi.
“Vương Khải, anh chán sống rồi sao?!”
“Tiểu Yến Yến, tôi không dám nữa, lần sau nhất định sẽ dịu dàng với cô một chút!”
“Anh còn nói!”
“Á á á á á….Này, cô muốn mưu sát lãnh đạo sao?”
“Thừa lời, tôi gϊếŧ anh!”
“Á á á á á…Tôi là lãnh đạo của cô đó, cô không muốn làm việc nữa sao?”
“Những ngày qua không cách nào sống được nữa rồi, lão nương muốn từ chức…”
“Á á á á á….tôi đang muốn tăng lương cho cô đó, cô lại muốn từ chức….”
“Tăng bao nhiêu?”
“Mười phần trăm, thế nào? Á á á á á…Hai mươi, hai mươi… Á á á á á, ba mươi nhé?... Á á á á á, năm mươi, không thể nhiều hơn được nữa!... Á á á á á tăng gấp đôi, gấp đôi! Tăng nhiều hơn nữa thì là bao nuôi luôn rồi…”
Tôi hạ bút ký tên, hài lòng mãn nguyện vỗ vỗ tay, sau đó chọc vào vai Vương Khải, cười híp mắt nói: “Lương tăng gấp đôi, bắt đầu từ ngày mai.”
Vương Khải cúi đầu ủ rủ, “hừ hừ” hai tiếng, coi như đồng ý.
Ha ha ha ha, chẳng trách tên Giang Ly biếи ŧɦái kia thích ức hϊếp người, quả nhiên cảm giác ức hϊếp người khác thật là sảng khoái!
Buổi chiều tan làm, trời chợt đổ mưa. Tôi đứng trước cửa công ty, trông giống như hòn đá vọng phu, nhìn xe cộ qua lại trước mặt. Đợi một lát, không thấy bóng dáng Giang Ly đâu…bình thường giờ này anh ta đã đến rồi.
Thiện tai, tên Giang Ly này chắc là ghét trời mưa phiền phức, cho nên dứt khoát không đến rồi.
Sau khi khẳng định suy đoán này, tôi có chút thất vọng, khi cần đến thì chẳng thấy bóng dáng đâu! Hôm nay trời mưa như này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hơn nữa, bây giờ đã là mua thu, nếu như bị ướt chắc chắn sẽ bị cảm. Cảm cúm sẽ đau đầu, cảm cúm sẽ phải uống thuốc, cảm cúm còn có thể phải tiêm…tôi thoáng run rẩy, không thể nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc đó tôi do dự rốt cuộc có nên xông ra ngoài không, Vu Tử Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi trên tay cầm một chiếc ô. Anh ta cúi đầu nhìn tôi, mở miệng mấy lần, cuối cùng nói: “Yến…Thư ký Quan, tôi tiễn cô nhé!”
Tôi lắc đầu, lão nương tình nguyện bị cảm cúm đến mức phỉa tiêm, chứ không nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Vu Tử Phi định thần nói: “Tôi chỉ lấy danh nghĩa một đồng nghiệp, muốn tiễn cô về.”
Tôi còn chưa mở miệng thì phía sau có người tiếp lời: “Nếu không thì anh còn muốn lấy danh nghĩa gì, Tổng quản lý Vu?”
Tôi quay đầu, Vương Khải cầm một chiếc ô lòe loẹt, cười hi hi đi đến. Cân nhắc chuyện hôm nay anh ta chịu thiệt dưới tay tôi, thế là tôi có chút chột dạ không quay mặt lại, không dám nhìn anh ta…Vương Khải chẳng phải là ngọn đèn thiếu dầu, nếu anh ta muốn tìm tôi báo thù thì làm thế nào?
Tôi nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, cách không xa có bóng người cao ráo đang cầm ô, đi về phía tôi.
Tôi nhe răng cười, Giang Ly, anh vẫn còn có lương tâm.