Chương 5

Nguyên.nhân khiến môn học của giáo sư Thành rất được yêu thích ở đại học A, ngoài sức hấp dẫn của bản thân anh ra, nội dung bài học hấp dẫn cũng rất quan trọng.

Anh có thể dùng ba mươi phút giảng hết nội dung bài học, khiến bạn từ một người chỉ hiểu được các loại tin tăng trưởng GDP thông qua tin tức báo đài, không bao giờ hiểu được cơ chế "ngừng giao dịch tự động" là gì, có thể học được những kiến thức trọng yếu trong một thời gian ngắn, chí ít là có thể hiểu được một cách sơ bộ.

Phần đặc sắc nhất trong bài giảng của Thành Trì là anh không bao giờ phí lời, mỗi tiêu điểm và ngừng ngắt đều rất phù hợp.

Có điều, thứ khiến mỗi sinh viên, đặc biệt là nữ sinh mong chờ nhất luôn là thời gian tự do phát huy sau ba mươi phút giảng bài, nếu như hôm nay tâm trạng của giáo sư Thành không tệ - đương nhiên, nguyên nhân khiến tâm trạng của giáo sư Thành vui hay không vui lại có thể mở thành một đề tài thảo luận khác - nhưng sinh viên vẫn rất mong chờ tâm trạng vui vẻ không hẹn trước của Thành Trì, vì lúc này là thời cơ có thể tiếp cận với thầy giáo nam thần trong lòng họ ở cự ly gần.

Đây chỉ là cảm tưởng từ một phía của họ.

Phần lớn thời gian, mọi người đều bị trí tuệ của giáo sư Thành chèn ép.

Ví dụ như hôm nay trời rất đẹp, mặt trời sắp lặn, bầu trời dần dần nhuốm màu vàng rực rỡ.

Thành Trì đứng trên bục giảng, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa sau mắt kính mỏng, ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ trên gọng kính, không ai có thể biết được suy nghĩ của anh trong lúc này.

Nữ sinh bên dưới hỏi: "Giáo sư Thành, tâm trạng của thầy hôm nay thế nào?"

Khóe miệng Thành Trì thấp thoáng nụ cười, anh ngồi xuống ghế, vẫn có nét cúi nhìn từ trên cao xuống: "Mọi người nói xem?"

Chỉ cần anh lên tiếng, bên dưới sẽ không có nữ sinh nào không kích động, họ hào hứng nói: "Chúng em cho rằng hôm nay tâm trạng của thầy rất vui."

Thành Trì gật đầu, nói một cách đầy ẩn ý: "Vậy các bạn có biết khi tôi vui, tôi thích làm việc gì nhất không?"

Mọi người bên dưới đồng loạt lắc đầu.

Thành Trì chậm rãi rút điện thoại trong túi ra, lẩm bẩm: "Lúc này, tôi thích nhất là xem có ai định khiêu chiến quyền uy của mình hay không."

Ánh mắt đen nhánh của anh lướt qua mặt hơn một trăm người trong giảng đường, sau đó nhanh chóng thu lại: "Cán bộ học tập, lớp mình có nhóm chat của lớp không?"

"Có!"

Thành Trì hài lòng gật đầu: "Nói cho tôi biết."

Mọi người ngay lập tức xôn xao: "Thầy muốn vào nhóm sao?"

"Thầy, chúng em có thể add số QQ của thầy không?"

"Hoặc thầy nói cho chúng em biết số wechat cũng được?"

Thành Trì không nói gì, sau khi cán bộ học tập nói tên nhóm của lớp xong, anh mới nhanh chóng ấn màn hình điện thoại, ngay sau đó... Giáo sư Thành gia nhập.

Tiếp theo sau, khi mọi người còn chưa hiểu gì với gì, giáo sư Thành đã lặng lẽ tặng một lì xì trong nhóm của lớp.

Lập tức mọi người thi nhau nhận lì xì.

Người nhận được vui mừng ra mặt... Ai mà hào phóng thế! Phát hẳn lì xì hai nghìn tệ!

Lì xì may mắn đủ để năm mươi người phân chia, cho dù kém may mắn, sau cùng cũng có thể giật được mấy chục tệ, thậm chí có người may mắn giật được đủ tiền sinh hoạt phí một tuần.

Cũng chỉ khi có lì xì, sức hấp dẫn của giáo sư Thành mới giảm đi đôi chút, sự chú ý của mọi người lúc này mới chuyển tới điện thoại theo lì xì.

Có điều khi những người giật được lì xì còn đang vui mừng kích động, giáo sư Thành ngồi trên bụng giảng lại một lần nữa nâng gọng kính, ánh mắt vô cùng u tối.

Anh khẽ nói: "Mặc dù khoa quy định, tỉ lệ trượt môn của tôi không được quá hai mươi phần trăm nhưng mọi người đều biết rằng sở trường của tôi là miệt thị quyền uy."

Các sinh viên vui vẻ giật lì xì nghe thấy giáo sư Thành lên tiếng, trong lòng bất giác dấy lên cảm giác bất an.

"Lì xì các bạn giật được là do tôi phát." Giáo sư Thành nở nụ cười ác mác.

"Thầy hào phóng quá!"

"Giáo sư, chúng em yêu thầy!"

"Vậy sao?" Thành Trì bắt chéo đôi chân thon dài, chậm rãi lắc qua lắc lại, "Nếu như các bạn biết được rằng, ba mươi người may mắn nhất trong số những người giật được lì xì sẽ phải đối mặt với rủi ro có năm mươi phần trăm bị đánh trượt... các bạn còn yêu tôi không?"

Tốc độ lưu chuyển không khí dường như chậm lại, sau vài giây yên tĩnh, cả giảng đường biến thành địa ngục nhân gian, tiếng than vãn vang dậy.

"Sao thầy nỡ lòng nào làm vậy?"

"Thầy thật đáng sợ!"

"Giáo sư Thành, chúng em không dám yêu thầy nữa!"

Đám học trò mất hết trí khôn trước lì xì hoàn toàn bỏ qua quy tắc trong giờ học của giáo sư Thành tuyệt đối không được sử dụng bất cứ sản phẩm điện tử nào, tự mình tìm tới đường chết.

Trò câu cá của Thành Trì thành công viên mãn, anh hài lòng nheo mắt lại, cảm giác những tiếng khóc lóc của đám học sinh thực sự là một bức tranh tuyệt vời.

Giáo sư Thành nói: Thích nhất là thấy đám sinh viên vừa nguyền rủa anh vừa chả biết phải làm thế nào.

Có điều cuối cùng ba mươi người may mắn nhất khá xui xẻo, những người vừa giật được lì xì vừa bình an vô sự đương nhiên vô cùng vui mừng, nhưng tất cả bọn họ sau việc này đều sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, trong giờ học của giáo sư Thành tuyệt đối không được tùy tiện nghịch điện thoại...

Bên dưới có người hỏi: "Giáo sư Thành, thầy ngẫu hứng phát đi hai nghìn tệ, vậy bình thường thầy kiếm được không ít nhỉ? Có phải thầy rất lắm tiền không?"

"Các bạn cho rằng người có tiền khi muốn nói với người khác rằng mình rất nhiều tiền sẽ làm thế nào?"

Câu trả lời của sinh viên rất đa dạng, giảng đường nhốn nháo ồn ào.

Giáo sư Thành chỉ đổi một tư thế ngồi dễ chịu hơn, lập tức cả giảng đường im phăng phắc.

"Người có tiền đương nhiên sẽ không thể ngày ngày cho tiền vào túi, thấy ai cũng nói mình rất có tiền, cách làm của họ thông thường đều là tiêu tiền."

"Mua siêu xe, mua hàng xa xỉ, mua đồng hồ hiệu sau đó dùng những thứ đó để nói với người khác - Các người nhìn xem, tôi tiêu nhiều tiền như vậy, mua nhiều thứ vô dụng như vậy, tôi nhiều tiền biết bao."

"Vì thế, các bạn cho rằng tôi có nhiều tiền hay không?"

Các sinh viên nói rằng, trí tuệ của giáo sư Thành lại một lần nữa chèn ép...

Đợi tới hết giờ, ai nấy cũng đang nghĩ, xem ra hôm nay giáo sư Thành rất vui.

Bằng không sao lại nói nhiều như vậy chứ?

Đương nhiên bọn họ không hiểu tại sao hôm nay giáo sư Thành lại vui như vậy, vấn đề tâm rạng của giáo sư Thành, vẫn luôn rất huyền bí.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Thành Trì mang giáo án rời khỏi giảng đường, vừa bước ra khỏi giảng đường, giảng đường bên cạnh, giáo sư Lục của học viện Luật mà giáo sư Thành có nhắc tới cũng vừa bwóc ra.

Cằm hơi gầy, nước da trắng quá mức, đôi mắt đào hoa với đuôi mắt nhướng lên, gương mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo khoác màu xám, giáo sư Lục như vậy, nói anh là người mẫu đi trên sàn chữ T cũng có người tin.

Hai giáo sư nổi tiếng của đại học A gặp nhau trên hành lang, Lục Kỷ Niên nhướng mày nhìn Thành Trì một hồi, ánh mắt đó giống như đang nhìn một tiêu bản rất đáng nghiên cứu nào đó...

Giáo sư Lục lên tiếng đầy ẩn ý sâu xa: "Thành Trì, hôm nay cậu gặp lại vợ cũ của mình rồi?"