Chương 6: Chuyện cũ như sấm

Edit: Sắc Mị Sắc

Beta: Doãn Uyển Du

Chương 6 Chuyện cũ như sấm

Quả nhiên Đoạn Kính Hoài không phải người dầu muối đều ăn, cô không đưa ra được hành động thực tế, đúng là không có cách nào chiếm lợi ích từ anh.

Kể từ hôm đến bệnh viện đó, mấy ngày nay Lộc Tang Tang vẫn luôn ở sở nghiên cứu của công ty để khảo sát, tranh thủ hiểu hết đến từng chi tiết nhỏ.

Hôm nay, cô đang cùng trợ lý thảo luận về danh sách người tình nguyện tham gia thử nghiệm, điện thoại bỗng vang lên.

"Tang Tang."

"Sao chị lại gọi điện thoại cho em nữa thế?" Lộc Tang Tang ra dấu tạm dừng cho trợ lý, cô đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, "Có chuyện gì thế đại xã trưởng?"

"Lộc Tang Tang, cô còn không biết xấu hổ hỏi chị, tranh cô vẽ đâu?"

Lộc Tang Tang, "Ha ha, thì chẳng phải do công việc bận quá sao?"

"Dù bề bộn thế nào cũng phải bớt chút thời gian cho chị! Cô xem thử đi, weibo của cô đã bao lâu không đăng bài mới? Fans hâm mộ tìm tới chị than vãn kia kìa!"

Người gọi điện thoại cho cô chính là xã trưởng kiêm người đại diện Lâm Tiêu của "Tinh Linh Xã", nơi cô ký hợp đồng manga. Dưới trướng Tinh Linh xã có rất nhiều họa sĩ manga, mà Lộc Tang Tang chính là một trong những người ký hợp đồng sớm nhất với Tinh Linh xã.

Cô và Lâm Tiêu cực kỳ thân thiết, lúc trước khi Lâm Tiêu mời cô tham gia xã đoàn này, cô ấy đã đồng ý sẽ không đưa ra quá nhiều điều kiện hạn chế. Cô muốn làm việc thì mới làm, muốn vẽ thì mới vẽ. Cho nên, dù bất đắc dĩ cỡ nào, Lâm Tiêu cũng không hối thúc cô giao bài.

Nhưng lần này! Thật sự đã dừng quá lâu.

Lộc Tang Tang đưa di động ra xa một chút, "Tiêu Tiêu à, là như thế này, kỳ thật em đã vẽ xong hết rồi, thật đó, ngày mai nhất định em sẽ đăng phần mới."

"Em hứa chứ?"

"Ừm. . ."

"Lộc Tang Tang, em dám gạt chị thì em nhất định phải chết!" Lâm Tiêu đau đầu nói: "Em nói nghe thử xem, có ai nhiều truyện như em, số lượng bài của các họa sĩ manga khác. . ."

"Ai chết chết, em có điện thoại đến, chúng ta tạm dừng ở đây nhé."

"Này, a lô, a lô -------"

"Cúp đây, ngày mai nhất định giao bản thảo cho chị."

Một khi Lâm Tiêu đã lải nhải thì nhất định không có điểm dừng, sau khi cúp điện thoại của chị ấy, cô thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Lâm Tiêu đến thúc bản thảo.

Nhưng nói đi phải nói lại, đã lâu lắm rồi cô không tương tác trên weibo. . .

Ô... ô.... ô... n.... g -----------

Điện thoại lại đột nhiên vang lên, Lộc Tang Tang xoa trán, nhìn cũng không thèm nhìn mà bắt máy luôn: "Chẳng phải em đã nói mai sẽ giao bản thảo sao, chị còn lắm lời hơi thím Trương hàng xóm nữa."

"Lộc Tang Tang."

Giọng nói nghiêm túc lạnh lùng.

Lộc Tang Tang càng hoảng sợ hơn, đưa điện thoại lên nhìn mới phát hiện không phải là Lâm Tiêu, mà là Đoạn Kính Hoài.

Anh gọi điện cho cô, hiếm có khó tìm nha.

Giọng Lộc Tang Tang thay đổi trong một nốt nhạc, "Yaaa.a.a.... Bác sĩ Đoạn, thế nào, có phải anh hối hận vì lần trước từ chối tôi, cho nên muốn tìm tôi nói chuyện lần nữa phải không?"

"Không."

". . . Ồ."

"Cùng về nhà ăn cơm, bà nội xuất viện rồi."

Lộc Tang Tang: "Tối nay?"

"Ừm."

Lộc Tang Tang ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, "Mẹ anh bảo anh dẫn tôi về chung?"

"Ừ."

Lộc Tang Tang cười ranh mãnh, "Như vậy. . . Cũng không phải không được, anh đồng ý xem qua tài liệu về thành phẩm của chúng tôi một chút, tôi sẽ ----------"

"Tôi sẽ nói với bà nội là cô bận, đừng tới."

"? ? ?"

"Cúp đây."

"Này!" Lộc Tang Tang bất ngờ đến nổi đứng phắt dậy, "Ai nói với anh tôi bận hả?"

Trong điện thoại không có âm thanh, nhưng Lộc Tang Tang có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bình tĩnh không hề nao núng của anh khi cầm điện thoại.

Hết lần này đến lần khác! Cô chẳng có cách nào!

"Đi hay không?" Anh hỏi.

Tay Lộc Tang Tang xiết chặt điện thoại di động, mẹ nó, tức điên người.

"Không đi thì cúp."

". . . Đi!"

**

Hôm nay, Lộc Tang Tang rời khỏi sở nghiên cứu sớm, lúc trở lại căn hộ trong trung tâm thành phố, Đoạn Kính Hoài đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, quyển sách trong tay dày đến nỗi có thể nện chết người.

Cô cởi giày phát ra tiếng động, Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, "Chuẩn bị đi, năm giờ rưỡi xuất phát."

Lộc Tang Tang âm thầm nén giận, nhưng ngoài mặt lại không dám đắc tội anh, nghe anh nói xong, cô ngoan ngoãn đồng ý rồi mới đi về phòng.

Hôm nay bà nội xuất viện, mẹ chồng lại lên tiếng mời, cô không thể không đi. Nhưng cái cô muốn chính là khiến Đoạn Kính Hoài thỏa hiệp với mình, có điều, sao mọi chuyện lại khó đến thế? Mặc dù nói giữa hai người không có tình cảm, nhưng tốt xấu gì cũng có danh phận mà!

Người này đúng là khúc gỗ!

Muốn đun nóng khúc gỗ, có phải không nên dùng uy hϊếp không nhỉ?"

Lộc Tang Tang đứng trong phòng tắm vừa trang điểm vừa nghĩ đối sách, cứng rắn không được, hay là dùng cách mềm dẻo thử?"

"Lộc Tang Tang." Bên ngoài phòng tắm truyền đến giọng Đoạn Kính Hoài.

Lộc Tang Tang vẫn đang bôi son môi, "Sao thế?"

"Xong chưa?"

Lộc Tang Tang mở cửa phòng tắm ra, nhìn Đoạn Kính Hoài đang đứng bên ngoài, cô đáp: "Sắp xong rồi."

Quan niệm về thời gian của Đoạn Kính Hoài đặc biệt mạnh mẽ, muộn là anh không thể chịu nổi, vì vậy sau khi đứng bên ngoài đợi một hồi vẫn không nhìn thấy Lộc Tang Tang đi ra, anh trực tiếp bước vào.

"Sắp đến giờ rồi, đừng lề mề nữa."

"Ừm." Lộc Tang Tang cong môi lên rồi thuận miệng hỏi: "Này, anh giúp tôi xem thử màu son này có hợp không?"

Ánh mắt nghiêm nghị của Đoạn Kính Hoài mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cái gì?"

"Cách trang điểm của tôi và màu son môi, có hợp không?"

Ánh mắt Đoạn Kính Hoài rơi trên môi cô, lọt vào tầm mắt chính là bờ môi ướŧ áŧ căng mọng xinh đẹp của con gái, mềm mại no đủ, hình dáng môi rất đẹp.

Anh có chút mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác, "Quá đỏ."

"Phải không?"

"Ừ."

Lộc Tang Tang quay đầu lại lục lọi trong đống son môi, miệng lầm bầm: "Vậy tôi bôi màu gì thì đẹp?"

Thấy cô lề mà lề mề, Đoạn Kính Hoài cực kỳ sốt ruột, cho nên anh tiện tay chỉ một thỏi: "Cái này đi, cô nhanh lên."

"Màu đỏ cà chua à, được, để tôi thử xem."

Cô gái đứng trước gương bôi bôi xóa xóa, Đoạn Kính Hoài nhìn mấy lần lại lên tiếng nhắc nhở, "Cho cô mười phút cuối cùng."

Lộc Tang Tang ừ à đáp qua loa có lệ.

Đoạn Kính Hoài: ". . . Lộc Tang Tang."

Giọng nói bĩnh tĩnh, có điều bên trong biết bao uy hϊếp.

Người nào đó đang bôi son dừng tay lại, đứng thẳng người lên, quay đầu lại, "Tuân lệnh, bây giờ tôi lập tức đi thay quần áo!"

Lộc Tang Tang đến phòng giữ đồ chọn một bộ quần áo, sao đó một tay cầm chiếc áo khoác màu trắng gạo, một tay xách đôi giày boot cao đến gối đi ra.

"Tôi xong rồi, có thể đi rồi."

Đoạn Kính Hoài đứng ở cửa chính nhìn cô chạy tới.

Đã vào đầu mùa đông, nhưng Lộc Tang Tang chỉ mặc chiếc váy liền thân, độ dài đến giữa đùi, phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp trắng sáng chói mắt, lỡ nhìn thấy. . . Khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Lộc Tang Tang: "Ngẩn người làm gì, thay giày đi."

Nói xong cô đặt áo khoác ngoài sang bên cạnh, cúi người thay giày. Bởi vì muốn kéo khóa kéo, cho nên cô phải cúi người càng sâu hơn, mà lần khẽ cong eo này, gấu váy vốn dài đến đùi bị trượt lên trên một khoảng.

Đoạn Kính Hoài nhướng mày, cầm lấy áo khoác cô đặt bên cạnh, tiện tay phủ lên lưng cô.

"Này này này! Tôi còn chưa mang giày xong mà."

Đoạn Kính Hoài mặc kệ cô, lời nói mang theo ý bất mãn rõ ràng, "Cô mặc như vậy không thấy lạnh sao?"

"À, không." Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn anh, "Sao thế?"

Bệnh nghề nghiệp khiến cho Đoạn Kính Hoài sổ ra một tràng: "Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, hai chân tiếp xúc với không khí lạnh thời gian dài sẽ dễ dàng mắc bệnh phong thấp và viêm khớp, sau này lớn tuổi, đầu gối và mắt cá chân, thậm chí là các đốt ngón chân sẽ thường xuyên đau nhức."

". . ."

"Càng nghiêm trọng hơn, còn dễ dẫn đến cách bệnh liên quan đến mạch máu."

Khóe môi Lộc Tang Tang giật giật, "Ồ."

"Lần sau đừng mặc như vậy nữa."

Lộc Tang Tang đứng dậy, "Nhưng mà, mặc thế này mới đẹp."

Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm cô vài giây, thái độ thể hiện không dám gật bừa, sau đó anh giữ im lặng mà thay giày.

Lộc Tang Tang mặc áo khoác lên người, sau đó cô cười hỏi: "Bác sĩ Đoạn, anh không cảm thấy đẹp sao?"

Đoạn Kính Hoài khựng lại hai giây, "Kệ cô."

Một lát sau, hai người cùng đi đến thang máy chờ thang máy đến.

Cửa thang máy được lắp kính, cho nên dáng vẻ hai người hiện rõ ràng trên đó. Vừa rồi vì nôn nóng nên Lộc Tang Tang không phát hiện, hiện tại nhìn kỹ lại mới thấy, cái áo khoác cô tiện tay cầm cực kỳ hợp với phong cách ăn mặc của Đoạn Kính Hoài.

Từ kiểu dáng đến màu sắc, nhìn sao cũng thấy hợp.

Lộc Tang Tang nghiêng đầu, Hử? Sao lại giống mặc đồ đôi thế này?

Dường như Đoạn Kính Hoài cũng phát hiện, ánh mắt hai người gặp nhau trong gương, đều từ ánh mắt đối phương mà nhìn ra cảm giác quỷ dị.

Cuối cùng Lộc Tang Tang nở nụ cười, "Bác sĩ Đoạn, chúng ta mặc giống nhau ghê."

Đoạn Kính Hoài dời mắt sang chỗ khác, anh "Ừ" một tiếng.

"Thoạt nhìn rất ân ái."

". . ."

"Bà nội nhất định sẽ rất vui."

Đinh ------

Thang máy đến.

Đoạn Kính Hoài đi vào trong, anh quay đầu nhìn cô gái đang cười tươi như hoa bên ngoài, "Nhanh chút đi, cô đến đúng giờ bọn họ càng vui hơn."

"Ồ!"

Mấy năm nay, Đoạn gia chuyển nhà mấy lần, hiện tại biệt thự Đoạn gia tọa lạc tại bên bờ hồ Dương Khê ở Đế Đô, biệt thự ở đây không nhiều lắm, cảnh quan được thế kế theo kiểu dùng đá xếp theo bố cục sườn dốc, sân vườn rộng rãi, giống như ở ẩn sâu trong rừng núi.

Lộc Tang Tang rất thích kiểu thiết kế này, có điều cô chỉ tới có một lần, đó chính là lúc đến thăm người lớn nhà Đoạn Kính Hoài trước khi kết hôn.

Lái xe một giờ, hai người đến nơi, sau khi Đoạn Kính Hoài lái xe vào gara, hai người đi thẳng vào nhà.

Biệt thự cực lớn, người làm không ít, trên đường Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang đi vào đều có người chào hỏi, Đoạn Kính Hoài khẽ gật đầu chào lại, còn Lộc Tang Tang thì luôn tươi cười thân thiện, lên tiếng chào lại mọi người.

Cô hiếm khi tới đây, cho nên mọi người vô cùng tò mò về cô, đôi mắt chăm chú dõi theo cô không tha.

Trước sự thúc giục của Đoạn Kính Hoài, lúc hai người đến vẫn còn sớm, cha mẹ anh còn chưa về nhà, cho nên hai người đi chào hỏi ông bà nội trước.

Ông nội của anh, Đoạn Tông Vạn, là một người cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ truyền thống, ông giáo dục con cháu vừa thực tế vừa nghiêm khắc, điểm ấy, năm đó Lộc Tang Tang đã chứng kiến tận mắt. Sau khi cô và Đoạn Kính Hoài bị người lớn trong nhà đuổi đến tận giường bắt gian, về đến nhà Đoạn Kính Hoài đã bị ông nội phạt quỳ rất lâu.

Năm đó Lộc Tang Tang vừa mới trưởng thành, ông cụ Đoạn cảm thấy thẹn với Lộc gia, hơn nữa ông còn tự trách mình không dạy dỗ đứa cháu này đến nơi đến chốn, không ngờ lại xảy ra cớ sự say rượu loạn trí như vậy, cho nên ông đã dùng gia pháp với anh.

Cụ thể thế nào thì Lộc Tang Tang không biết, chỉ biết Đoạn Kính Hoài ngoài hai mươi tuổi, còn bị đánh rất thảm.

Sự kiện đó, lúc ấy có rất nhiều thế gia đại tộc khác biết rõ, ông cụ Đoạn vì thanh danh của con gái người ta, quyết định cho đính hôn. . .

Ông cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cả đời sống ngay thẳng.

Lộc Tang Tang hơi sợ ông, song cô vẫn vô cùng kính trọng ông.

Hai người ở trong phòng trò truyện với ông bà cụ một lúc lâu mới ra ngoài.

Lúc hai người đi xuống lầu, đúng lúc có người trở về.

Người trở về không phát hiện hai người, anh cởϊ áσ khoác ngoài giao cho người giúp việc ở bên cạnh, hẳn là vừa trở về từ công ty, bên trong vẫn đang mặc âu phục, dáng người cao ngất.

Lộc Tang Tang nhìn anh ta vài lượt rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cô thầm nghĩ, không hổ là anh em, đều là giá áo di động.

"Về rồi à?" Đoạn Kính Hoài nói với người đứng trong phòng khách.

Lúc này người nọ mới phát hiện hai người đang đi từ trên lầu xuống, anh nhìn sang, có chút ngoài ý muốn, "Anh về nhà sớm vậy?"

Đoạn Kính Hoài gật đầu, "Tan tầm sớm."

"Hôm nay cũng coi như em về sớm." Đoạn Kính Hành nói xong thì nhìn về phía Lộc Tang Tang gật đầu nhẹ. Ánh mắt mỉm cười, vừa lễ phép vừa khách sáo.

Lộc Tang Tang cũng cười cười đáp lại, sau đó vô thức sờ sờ mũi.

Ở trước mặt Đoạn Kính Hành, cô luôn không được tự nhiên, bởi vì cô có cảm giác, những gì cô đã làm với anh mấy năm trước, quả thật là ngu ngốc không thể tả.

Sau đó, Đoạn Kính Hoài và Đoạn Kính Hành cùng ngồi xuống sofa, câu được câu mất trò chuyện, đề tài nào Lộc Tang Tang cũng không chen lọt, cô cũng chẳng muốn xen vào, bởi thế cô dứt khoát đứng lên đi ra ngoài sân ngắm cảnh.

Bên ngoài sân vườn cách đó không xa chính là một hồ nước, mặt hồ phẳng lặng như gương, dưới ánh trăng, giống như được bao phủ một tầng ánh sáng bạc lấp lánh, rất đẹp.

Cô dừng lại ở chỗ này ngắm cảnh thật lâu.

Chẳng qua là, thời tiết này đứng ở đây có hơi lạnh, nhất là trên người Lộc Tang Tang chỉ mặc váy ngắn.

Một trận gió thổi qua, cô lạnh đến hít hà, "Hí....iiiiiit -------"

"Lạnh sao không vào?"

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nam hơi trầm.

Lộc Tang Tang quay đầu lại, thấy Đoạn Kính Hoài đứng sau lưng mình, anh đứng ngược với ánh đèn vàng sáng ấm áp trong nhà, khẽ cau mày.

Lộc Tang Tang: "Đề tài các anh nói chuyện tôi không hiểu gì cả nên có chút lúng túng."

Đoạn Kính Hoài đi đến gần, hai tay chống lên lang can, nhìn về mặt hồ phía xa xa, "Cô còn biết lúng túng?"

Lộc Tang Tang lấy làm lạ: "Sao tôi lại không biết lúng túng, trong mắt anh tôi mặt dày lắm hả?"

"Ừ."

"Anh nói nghe thử xem, tôi mặt dày chỗ nào?"

"Từ trước đến nay, cô không phải. . ."

"Cái gì mà từ trước đến nay, tôi không có, anh đừng có nói nhảm!" Đêm nay trong lòng Lộc Tang Tang có quỷ, vì thế dễ dàng bị kích động.

Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô: "?"

Lộc Tang Tang hắng giọng một cái, "Từ trước đến nay tôi đều rất dễ thẹn thùng."

"Tôi không mù."

Lộc Tang Tang lườm anh, "Này -----"

"Người trước kia kéo băng-rôn thổ lộ trước trường học chính là cô." Đoạn Kính Hoài bình tĩnh nói.

"?"

"Người kiên nhẫn đưa thư tình cho người ta cũng là cô."

". . ."

Còn hay chạy lẽo đẽo sau lưng người ta nữa."

Gió lớn hơn một chút, Lộc Tang Tang hoàn toàn lắc lư theo gió.

Trời ơi, đều là mấy chuyện ngu xuẩn cô từng làm khi theo đuổi Đoạn Kính Hành năm đó.