Chương 97:
Dương Họa Y biết Nhan Từ Khuynh rất đề ý đến chuyện quá khứ của mình và Hạ Huy Thành, cô chạy theo giải thích: “Tôi không có gì với Hạ Huy Thành cả, chỉ trùng hợp là trùng hợp đơn giản thế thôi, tự tôi đưa ra quyết dịnh thì sẽ không hối hận, bây giờ tôi không có gì với anh ấy cả, sau này cũng không bao giờ có.
Anh trút bỏ bộ đồ đang mặc trên người xuống, không hề ngần ngại chút nào phô ra dáng người cường tráng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình cho cô chiêm ngưỡng, sau mới chịu cầm áo sơ mi khoác lên.
Thấy anh vẫn không nói năng gì thì cô biết ngay người này còn đang tức giận lắm.
Đành phải chủ động lại gần, đưa tay giúp anh cài cúc áo trước người, anh lại bắt lấy tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn vào cô: “Ngày thứ hai sau khi tôi đi Mỹ, cô cũng gặp gỡ với Hạ Huy Thành.”
Cô sững sờ chốc lát mới hiểu ra, anh đang nói đến hôm mình xảy ra tai nạn giao thông đây mà.
“Đúng là có gặp, nhưng mà…”
Nhan Từ Khuynh đầy cô ra, nói với vẻ châm chọc vô cùng: “À, tình chàng ý thϊếp đây mà, đúng là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng nhỉ.”
Cô vội vàng giải thích, vất vả lắm mới có thể làm dịu mối quan hệ này nên cô càng không muốn khiến anh hiểu lầm: “Không giống như những gì anh nghĩ đâu, là Lan Châu hẹn gặp tôi, tôi cũng không biết chuyện Hạ Huy Thành ở đó.”
“Được thôi, tôi tin cô.”
Dứt câu lại nói tiếp: “Nếu mỗi lần đều là bởi vì Hạ Lan Châu thế này, vậy từ nay về sau, cô không được phép tiếp xúc với người nhà họ Hạ nữa, kể cả Hạ Lan Châu.”
“Nhan Từ Khuynh, anh đối với tôi như vậy thật không công bằng! Anh dựa vào cái gì lại muốn quản luôn cả chuyện tôi kết bạn với ai.”
Hạ Lan Châu là người bạn tốt nhất của cô, vì lý do gì mà cô lại không thể gặp Hạ Lan Châu.
“Vậy chuyện cô hẹn gặp riêng Hạ Huy Thành là công bằng với tôi hay sao?” Anh híp mắt lại, dùng giọng điệu lạnh nhạt chất vấn cô.
Hai chữ gặp riêng này giống như đang sỉ nhục lòng tự trọng của cô: “Anh không cần phải ăn nói khó nghe như vậy, tôi không làm ra chuyện gì xấu hồ cả, càng chưa từng có một chút tâm tư kì lạ nào khác, sau khi kết hôn với anh, tôi hoàn toàn đảm bảo cả tỉnh thần lẫn thể xác của mình đều trong sạch. Vậy còn anh, anh có dám nói trong ba năm nay sau khi kết hôn với tôi, ngoại trừ tôi ra, anh chưa từng động vào người phụ nữ khác hay không?”
“Những người phụ nữ bên cạnh anh chắc chắn không phải chỉ có một mình Lưu Ly.”
Hai người bọn họ chưa bao giờ thằng thừng nói với nhau chuyện này, hiện tại Nhan Từ Khuynh đối xử với cô rất tốt, giữa bọn họ giống như tồn tại một loại ăn ý ngầm, không hẹn mà cùng nhau chôn chặt những thắc mắc kia sâu trong lòng, chuyện trong quá khứ xem như lật sang trang, tuyệt đối không bao giờ nhắc lại.
Chính là lúc này đây, Dương Họa Y nhất thời nóng nảy, không nhịn được liền nói ra tất cả.
Không khí trong thoáng chốc nhanh chóng trầm xuống.
“Người phụ nữ khác xung quanh tôi?”
Nhan Từ Khuynh giận dữ nở nụ cười: “Cô chưa từng quan tâm tới chuyện bên cạnh tôi có bao nhiêu người vây quanh, trong lòng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ly hôn, thế nhưng chuyện có đàn ông ve vãn xung quanh cô, tôi lại vô cùng để ý!”
Nói xong, anh hung tợn hôn lên môi cô, mạnh bạo hút đi tất cả không khí bên trong khoang miệng cô.
Mãi cho đến khi cô mềm nhữn không còn sức lực, khuôn mặt đỏ bừng khó khăn hít thở, rốt cuộc lúc này anh mới chịu buông tha cho cô.
Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, sửa sang lại áo sơ mi xộc xệch, sau đó liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi đến công ty.
Tiếng đóng cửa thật mạnh lạnh lùng vang lên, trong lòng cô không nhịn được nổi lên từng trận run rầy.
Anh nói… Anh rất đề ý…