Chương 6: Ra đi
Cô mặt cau có...
- Mẹ có phải là mẹ của con không vậy?
- Ưʍ... Để ta nghĩ xem. Có lẽ...
- Thôi thôi. Con đói rồi. Mình ăn cơm thôi...
Nói rồi cô chạy tọt vào trong nhà bếp.
- Con bé là vậy đó. Sau nay phải cần con chăm sóc nhiều...
Bà nói, ánh mắt đầy đau thương nhìn đứa con gái của mình.
- Bác gái. Con sẽ cố gắng hết sức.
- Minh à. Con thật tốt với con bé. Nhưng ta sợ...
- Vì cổ. Con có thể làm tất cả. Mẹ à...
" Xoảng..."
Tiếng đổ vỡ vang lên từ trong phòng nhà bếp. Cô bàng hoàng, như không tin vào những gì mình vừa nghe đến. Vậy ra...
- Mấy người nói vậy là sao? Mẹ, mẹ biết hết rồi phải không?
- Con gái à...
- Hức. Biết rồi sao? Mẹ à...
Cô oà khóc... Như đứa trẻ bị mất kẹo. Người mẹ thấy vậy mà đau lòng không thôi.
Nghĩ sao đây? Bà biết làm gì đây?
- Tiểu Uyển, con ngoan của mẹ. Sẽ không sao đâu. Có mẹ...
-Không... Hết rồi... Con không cần gì nữa. Hết rồi.
- Không. Em sẽ không sao hết. Anh sẽ...
- Tôi không cần lòng thương hại từ mấy người. Mấy người mặc kệ tôi đi...
Nói rồi cô chạy vụt đi...
- Để con đuổi theo cổ...
- Không cần. Cứ để con bé yên đi...
_____
Tối mùa Đông giá rét.
Cô đi trong vô thức, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống thân hình nhỏ bé của cô. Cô đau, đau từ chính con tim mình. Cô xót, cho cho chính cuộc đời mình.
Rồi cô biết làm sao đây? Cô biết làm gì đây? Số phận cô trời đã định vậy rồi, có trách, thì trách số phận cô bạc bẽo.
- Ông trời ơi... Sao ông lại bất công với con như vậy? Tại sao? Tại sao vậy chứ??? Huhuhu....
Cô khóc, khóc trong đau đớn, gương mặt cô tái nhợt đi, tay cô ôm chặt lấy bụng mình, bấu chặt lại với nhau. Cơn đau đớn cứ một lần cấu xé cô. Cho đến khi...
- Uyển Nhi... Em không sao chứ?
Minh nói. Anh đau xót khi thấy cô như vậy. Là anh có lỗi với cô.
- Em... Đau bụng quá...
Cô gặng nói. Cố cười nhưng lại không thể. Cô lại khóc.
Nhìn thấy từng giọt nước mắt cô không ngừng rơi, anh vội vàng đến bên cô, ôm cô vào lòng, truyền hơi ấm từ mình sang cho cô, rồi anh móc từ túi mình ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho cô uống.
- Em uống nó đi. Có lẽ nó sẽ giúp em đỡ hơn.
Nhìn viên thuốc trên tay anh, trái tim cô tê dại. Vô thức, cô đưa viên thuốc lên miệng và nuốt nó một cách khó khăn. Cô dần cảm thấy cơn đau đã thuyên giảm, vội thoát khỏi vòng tay anh.
- Xin lỗi.... Cảm ơn...
- Ừm. Không có gì. Là việc lên làm thôi. Em thấy đỡ hơn chứ?
- Dạ. Cũng đỡ hơn rồi.
Cô nói, hai tay bất giác lại bấu chặt lại với nhau. Khoé mắt ửng đỏ. Từng giọt nước mắt lại rơi.
- Tại sao lại khóc? Có chuyện gì sao?
- Không...
- Không? Vậy tại sao lại khóc. Không được giấu anh. Mau nói cho anh biết đi.
Anh nói. Hai tay lắm lấy vai cô. Anh biết, cô lại đau vì người con trai khác. Cô vẫn còn yêu hắn. Và.... Cô chưa từng yêu anh.
- Em... ( nghẹn ngào) không thể quên được anh ấy. Không thể, em rất yêu anh ấy. Rất yêu. Nhưng anh ấy đã thay đổi qua nhiều anh à. Anh ấy hết yêu em rồi. Bạn bè em, người em yêu, họ đều bỏ em hết rồi... Em buồn lắm. Anh ơi, em phải làm sao đây? Huhuhu.
- Ngoan, không khóc, chả phải bên cạnh em còn có anh hay sao?
Anh nói, hai tay vòng ra ôm cô.
- Anh sao?
- Ừm....
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Anh nói rồi, anh sẽ ở bên em.... Suốt đời.
- Suốt đời sao? Hức... Còn có suốt đời sao?
Cô khóc lớn.
- Tại sao không? Anh sẽ tìm mọi cách chữa khỏi bệnh cho em.
- Sẽ được sao?
- Nhất định là sẽ được. Vì em, anh sẽ....
- Em tin... Anh.
Nói rồi cô vòng tay qua ôm anh... Cảm nhận hơi thở của anh. Trái tim cô một hồi loạn nhịp. Có lẽ. Đây là lần cuối cùng... Cô có thể cảm thấy an toàn đến vậy.
____________
1 tháng sau...
- Sau đây, xin các bạn cùng lắng nghe giọng hát mới của khối 10 năm nay. Bạn Trương Ngọc Uyển Nhi, cùng bài hát " Bỏ Quên Quá Khứ"
Mọi người ai cũng " Ồ " cả lên. Tất cả học sinh toàn trường nhốn nháo, ai ai cũng tò mò không biết bạn nữ này là ai. Vì đây là tiết mục đăng ký, không có một ai biết bạn nữ này....
Tiếng nhạc vang lên, đàn áp lên tiếng xôn xao phía dưới. Một thân hình nhỏ bé, khoác trên mình bộ váy trắng ngang đầu gối, hoạ tiết đơn giản, mái tóc thả tự nhiên bay lất phất trong gió.... Một giọng hát trầm ấm, nhẹ nhàng, thanh thoát vang lên. Khiến cho tất cả mọi người đứng tim mình....
" Cứ đi mà không biết, cuối con đường phía trước, có phải là hạnh phúc, khi trước mắt là u sầu. Sống trong niềm cay đắng, trái tim đầy thù oán, cứ bước lần trong đêm không biết ta giờ đi về đâu....
Làm sao có thể tìm thấy được bình minh. Làm sao có thể tìm thấy được ánh sáng. Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm, mưa với mây mù khuất nối đi. Ta nhận ra mình đã sai, sai quá nhiều. Hãy cứ bỏ mặc quá khứ đi và ta quay lại nơi bắt đầu. Có lẽ sẽ tìm thấy ra được bình yên. "
Cô hát, hát bằng tất cả trái tim mình, hát với chính con người mình. Giọng hát của cô chạm được đến bao trái tim khác. Khiến họ đồng cảm mà hai mắt rưng rưng.
Cô vừa hát, vừa quan sát, ngắm nhìn từng khoảng không gian một. Từng gương mặt này, có lẽ, cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa...
Người cô yêu, hôm nay không đến, hay là không muốn gặp mặt cô? Cô không muốn anh yêu cô, rất nhỏ thôi, cô chỉ muốn được nhìn thấy anh lần cuối. Như vậy với cô là quá đủ rồi.
" Sống trong niềm cay đắng,trái tim đầy thù oán, cứ bước lần trong đêm không biết ta giờ đi về đâu....
Làm sao có thể tìm thấy được bình minh. Làm sao có thể tìm thấy được ánh sáng. Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm, mưa với mây mù khuất nối đi. Ta nhận ra mình đã sai, sai quá nhiều. Hãy cứ bỏ mặc quá khứ đi và ta quay lại nơi bắt đầu. Có lẽ sẽ tìm thấy ra được bình yên.
Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm, mưa với mây mù khuất nối đi. Ta nhận ra mình đã sai, sai quá nhiều. Hãy cứ bỏ mặc quá khứ đi và ta quay lại nơi bắt đầu. Có lẽ sẽ tìm thấy ra được bình yên. Cứ đi mà không biết... Ở nơi phía cuối con đường. Có ai đứng chờ đón em... Trong tình yêu..."
Tiếng nhạc kết thúc. Cả sân trường im ắng. Chỉ còn lại vài giọt nước mắt lăn dài trên mi. Cô cũng vậy, cũng khóc. Tiếng nấc ngày một dồn dập hơn...
- Rất hay. Mọi người không ngại gì mà cho bạn Nhi một tràng vỗ tay chứ?
" Bốp.... Bốp bốp bốp"
Tiếng vỗ tay của mọi người, như xoa dịu đi phần nào trong cô. Như vậy thôi là đủ rồi...
- Xin lỗi... Và cảm ơn nhiều lắm. Những người đã giúp đỡ tôi, những người bạn, người thầy cô... Tôi sẽ nhớ mọi người nhiều lắm. Yêu lắm...
Cô nói. Hai hàng nước mắt lăn dài. Mọi người ngỡ ngàng, khó hiểu trước những gì cô nói.
- Ừm. Tôi có thể... Chụp một bức hình cùng các bạn được chứ?
Cô nói, ánh mắt đánh sang bên lớp mình. Không phụ lòng cô, họ đồng ý.
Mọi người tìm một nơi thoáng mát, phong cảnh đẹp nhất trường để chụp hình. Mọi người trên môi ai ai cũng nở một nụ cười tươi rói. Cô cũng vậy, một nụ cười mãn nguyện.
" Tách" - Được rồi. Rất đẹp. Không hổ là toàn trai xinh gái đẹp!
Mọi người từng thấy thế thì cười rộ lên. Họ đâu để ý đến gương mặt tái mét của cô kia. Cô cũng cười, nhưng nụ cười của cô mang theo một chút gì đó là bi ai, là tuyệt vọng.
Lần cuối, lần cuối rồi cô vẫn không thể gặp được anh. Cô đau lắm.
" Phịch..."
- Nhi... Nhi em làm sao vậy? Mau tỉnh dậy đi. Đừng như vậy mà. Mau dậy đi. Là anh sai. Anh không nên đối xử như vậy với em. Anh sai rồi. Mau tỉnh dậy đi.
Mọi người hoảng hốt bởi tiếng hét chói tai của Nam. Họ bàng hoàng khi thấy thân hình tái mét của cô trong vòng tay anh. Họ không hiểu, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Có chuyện gì vậy? Nhi, nó bị làm sao thế?
- Không biết nữa. Chắc bị say nắng.
- Nhưng hành động kia là sao đây. Tên đó chả phải là người yêu cũ của nó sao? Tại sao lại cư xử như vậy?
- Chịu thôi.
- Nhi à. Anh....
- Anh... Anh đến rồi...
Tiếng nói nhỏ trong veo phát ra, anh sửng sốt nhìn cô. Niềm hạnh phúc ánh lên từ đáy mắt.
- Nhi, em tỉnh rồi... Em không sao chứ? Em sẽ không bỏ rơi anh phải không?
- Ưʍ... Xin lỗi... Em không thể.
- Tại sao không? Em không thể chết. Anh cần em...
" Anh Cần Em " anh ấy đã nói với cô như vậy. Không phải là " Yêu" mà là " Cần ". Nhưng muộn rồi. Cô rất muốn đến với anh... Nhưng không thể.
- Xin lỗi. Em.... Yêu anh nhiều lắm... Ken à... Anh phải sống tốt khi không có em bên cạnh anh nha! Nhớ, không được uống cafe quá đắng, như vậy không tốt cho sức khỏe, phải ăn đủ bữa, phải...
- Không... Anh không thể. Anh cần em, muốn em ở bên anh. Chả phải em đã nói,... Em sẽ sinh cho anh một ban nhạc hay sao? Em nói đi. Em làm được gì rồi.
- Em xin lỗi...
- Xin lỗi? Anh không cần.
- Em yêu anh...
Cô nói, hai hàng nước mắt lăn dài... Cố giơ tay ghì chặt lấy cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Cô mỉm cười trong hạnh phúc.
- Như vậy... Với em là quá đủ rồi...
- Nhưng anh chưa đủ. Anh không thể sống nếu thiếu em. Anh không thể.
Anh khóc. Cô là người đầu tiên khiến anh rơi nước mắt. Anh đau, nhưng có thể làm được gì?...
- Xin anh... Hãy tha thứ cho em... Em yêu anh nhiều lắm...
Nói rồi cô ngất lịm đi. Đôi tay đặt trên cổ anh cũng dần trượt xuống.
Mọi thứ xung quanh như ngưng đọng. Giây phút ấy, họ chỉ biết lặng yên, đau lòng nhìn cô ra đi.
Bạn bè cô, ai ai cũng ân hận, cảm thấy có lỗi với cô. Nhưng muộn rồi. Cô đã không còn trên thế giới này nữa...
2 năm sau...
• Tại bệnh viện
- Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi. Cô ấy tỉnh rồi.
Tiếng của cô y tá vang lên khi thấy bệnh nhân của mình hồi tỉnh sau một cơn mê man...
- Mau chuẩn bị dụng cụ, chúng ta cần phải xét nghiệm lại máu cho bệnh nhân.
- Dạ vâng...
- Nhịp tim ổn định, bệnh nhân đang có xu hướng phục hồi rất tốt. Nếu kết quả kiểm tra lần này không có lo ngại gì thì... Cô ấy rất có thể sẽ sống như những người bình thường.
- Ý của thầy là...
- Cô ấy sẽ khỏi bệnh. Có thể trở lại với cuộc sống bình thường...
Vị Bác sĩ ôn tồn nói.