Sau khi viện nghiên cứu vừa hoàn thành, cũng là lúc Chiêu Thần nhận được lịch đi công tác ở nơi khác. Lúc này cô vẫn chưa dọn dẹp đồ đạc ở nhà xong, vẫn còn một vài thứ cần mang đến viện. Cô đang dọn dẹp thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến từ Giang Nam.
“Chuyến đi công tác ở Giang Nam?”
Vương Tư Ngôn đang đứng ở gần đó, bỏ các ống nghiệm vào khay nhựa, bất giác ngoảnh mặt nhìn về phía này. Anh thấy sắc mặt của Chiêu Thần không được tốt, có vẻ cô không muốn đi. Nhưng anh thừa hiểu, chuyến đi lần này có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phát triển nghiên cứu của cô. Nhìn sang anh, thấy anh cũng đang nhìn khiến cô càng thêm phần khó xử.
“Thời gian bao lâu thì hoàn thành chuyến công tác vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giáo sư của một viện nghiên cứu nằm ở Giang Nam, người ấy đã đích thân gọi điện đến để tìm và mong gặp được Chiêu Thần.
“Nhanh lắm. Chỉ một tháng thôi.”
Chiêu Thần nhăn mày, giọng chậm chạp như vừa phản ứng kịp câu nói của giáo sư.
“Một tháng ạ?”
Cô lại liếc mắt nhìn, nhưng chỉ thấy Vương Tư Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười với cô, còn gật đầu. Anh muốn cô tham gia nó, hi vọng cô có thể làm những gì mà bản thân thật sự cần thiết. Ở nhà cũng tốt, nhưng để cô ra ngoài gặp gỡ nhiều người cũng không phải chuyện xấu gì. Chiêu Thần từ nhỏ đã có năng khiếu, lại học rất giỏi, một tài năng như cô lẽ ra cần được phát huy nhiều hơn thế nữa.
Anh bước đến bên cạnh, đặt tay mình lên vai cô, ôn nhu bảo.
“Đi đi. Sẽ tốt cho em lắm đấy.”
Chiêu Thần nhìn anh, ngẩn ra một hồi lâu rồi lại hỏi vị giáo sư kia.
“Em… em có thể dẫn theo người nhà được không ạ?”
Câu này của cô khiến giáo sư bên kia ngập ngừng, nhưng lại khiến Vương Tư Ngôn ở bên này ngạc nhiên, sau đó thấy có chút buồn cười. Ban đầu anh còn nghĩ là do mình quản lý cô quá chặt, cứ bắt cô sống trong vỏ bọc của anh. Nhưng xem ra, cô mới chính là người muốn cuộn tròn ở trong đó mãi, không muốn thoát ra ngoài.
“Chuyện này… Việc nghiên cứu thực hiện ở phòng thí nghiệm suốt, có lẽ sẽ không tiện.”
Chiêu Thần nhìn anh xụ mặt, còn anh lại vuốt ve đầu cô.
“Đừng nghịch. Đi nhanh rồi về mà.”
Sau khi đồng ý chuyến đi công tác một tháng ở Giang Nam, Chiêu Thần ngắt máy thì liền nhìn Vương Tư Ngôn.
“Là một tháng lận đấy. Lúc em không ở nhà, Nhục Chi Độc tái phát thì phải làm sao?”
Anh nhìn cô, thấy được sự lo lắng không thể giấu đi ở trong đôi mắt. Một tháng không dài, nhưng đối với một người đang mang một loại bệnh như anh thì đúng là địa ngục. Anh khẽ cười, cốc đầu cô một cái.
“Ngốc. Em nghĩ anh là người yếu đuối vậy sao, một chút đau đớn cũng không thể chịu được?”
“Không phải. Nhưng em làm sao có thể thấy anh như vậy được? Anh đang biến em thành người bạn gái thiếu trách nhiệm đấy biết không?”
Vương Tư Ngôn cúi đầu nhìn, môi anh đột nhiên hơi nhếch lên. Vẻ mê hoặc này thật sự khiến Chiêu Thần phải cảnh giác vì nó quá là nguy hiểm. Nếu bây giờ cô bảo anh là bạn trai cô, chỉ khoảng chừng 25 tuổi thôi có lẽ nhiều người cũng sẽ tin sái cổ. Vậy mà người bạn trai này, năm nay đã ngoài 30 tuổi rồi. Người ta nói, đàn ông ở độ tuổi phong độ nhất chính là như anh ở bây giờ, vì anh không những có tài, mà còn có cả sắc.
Chiêu Thần hơi ngửa cô ra sau, lườm lườm anh, còn anh thì lại tiến đến gần cô hơn, nói.
“Miệng lưỡi càng lúc càng lợi hại rồi nhỉ?”
Cô nhìn đi nơi khác, thấy hơi chột dạ.
“Em học từ anh thôi.”
“Từ anh? Anh có như vậy sao?”
Chiêu Thần quay sang nhìn chằm chằm vào mắt Vương Tư Ngôn, đầu lông mày hơi nhíu lại. Đôi mắt của cô lúc này rất sắc, đuôi mắt dài trông vô cùng sắc sảo. Mắt của cô rất đẹp, thậm chí ngay cả khi không trang điểm thì cũng có thể khiến người ta say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Anh không nói thì thôi, nói câu nào thì giống như lưỡi dao vậy. Rất bén.”
“Cảm ơn em đã khen.”
Anh quay người lại, đi về chỗ bàn tiếp tục dọn dẹp đồ đạc. Dù sao trước khi Chiêu Thần đi công tác, vẫn phải mang những thứ này đến viện nghiên cứu sắp xếp lại. Anh muốn chính tay mình làm, muốn nó trở nên thật hoàn chỉnh như những gì mà cô thích. Chuyến đi lần này kéo dài một tháng, trước khi khởi hành vẫn còn thời gian hai ngày, lúc này điều cô thấy lo chính là Nhục Chi Độc.
Nó càng phát tán càng lợi hợi hại, khiến anh dù có lường trước cũng khó tránh khỏi đau đớn. Lúc Vương Tư Ngôn đi cùng Tư Đàm mang vật dụng tới phòng nghiên cứu, Chiêu Thần đã ở nhà đã tra một số thông tin. Cô lật qua lật lại các trang tài liệu mà mình đã tích lũy được từ lúc bắt đầu học nghiên cứu đến bây giờ. Quyển tài liệu này cũng khá dày, toàn là những thông tin có ích mà cô đã thu thập, vì xem khá nhiều nên nó dày cộm lên và có phần cũ kĩ.
Một trang tài liệu có ghi chép, để duy trì khả năng kháng sinh với Nhục Chi Độc, có thể dùng máu của người có khả năng áp chế độc để dẫn vào người trúng độc. Cách này duy trì lâu dài hơn so với việc tiếp xúc bên ngoài, người bị trúng độc sẽ tránh phải rủi ro bị dày vò đau đớn.
Chiêu Thần nhìn chằm chằm vào quyển sách, suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi đóng nó lại. Cô bước đến bên tủ gỗ, kéo ngăn tủ lấy ra một con dao rọc giấy rồi không do dự gì mà đưa lên tay mình.
Nếu có thể giúp anh giảm được đau đớn do Nhục Chi Độc hành hạ, cô nguyện làm mọi thứ, cho dù có phải đánh đổi bằng máu và nước mắt cũng không hối hận.
Cô hít thở một hơi, có chút sợ hãi. Nhưng khi nhớ đến những lần Vương Tư Ngôn bị Nhục Chi Độc dày vò, đau đớn quằn quại cô lại không thấy sợ nữa. Nhắm mắt lại, cô cắn môi đặt lưỡi dao sát gần cổ tay mình, cứa một đường. Cảm giác đau đớn này dần dần khiến cô thấy khó chịu, máu từ cổ tay chảy ra, nhỏ giọt xuống cái cốc thủy tinh nhỏ.
Chỉ cần nửa cốc cùng với một ít thảo dược, là có thể giúp anh duy trì cho đến khi cô đi công tác trở về.
…