Vương Tư Ngôn gật đầu, dù sao anh cũng không muốn mãi giấu giếm Chiêu Thần những chuyện này. Nhưng chuyện gì cần nói thì nên nói, còn đối với một số chuyện quá phức tạp, anh vẫn chọn cách im lặng. Anh không muốn cô biết quá nhiều là vì muốn tốt cho cô, sợ cô sẽ vì anh mà suy nghĩ nhiều thứ.
Cô đã dành thời gian vì anh mà làm quá nhiều chuyện rồi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ. Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, anh chỉ mong sao nó có một cái kết viên mãn, để mình có thể được chăm lo cho cô thật chu toàn.
Tiết trời đang dần vào đông nên hầu như cả ngày đều không thấy oi ả, thay vào đó luôn là một loại cảm giác mát lạnh. Tư Đàm lái xe từ trong hầm ra đậu ở trước cổng, chỉ chờ Vương Tư Ngôn ra đến là sẽ đi. Lần này anh không hẹn mà đến, chỉ muốn gặp lão Vương nói phải trái một lần. Anh cũng muốn thăm dò ông ta, xem ông ta có điều tra được gì gần đây không, nhất là về sự xuất hiện của Chiêu Thần.
Lão Vương lúc này đang ngồi uống trà rất thong thả ở phòng khách tại nhà riêng. Ông ta từ lâu đã cho người điều tra về thân phận của Chiêu Thần, hầu như cách đây đã vài tháng. Từ sau sự việc Tư Đàm không còn thường xuyên đến lấy thuốc giải, ông ta đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Bên ngoài cổng có người đi vào thông báo.
“Ông chủ. Cậu ta đến rồi.”
Ông ta nhếch môi, đặt ly trà xuống bàn thì đã lập tức có người đến chuẩn bị một ấm trà mới. Vương Tư Ngôn đi cùng Tư Đàm vào trong sân, nhưng khi đến cửa thì đã bị vệ sĩ của lão Vương chặn lại. Người mà bọn họ giữ chân chính là Tư Đàm, vẻ mặt trông rất lạnh lùng và khó chịu.
“Đứng lại. Người nào nên vào thì vào, đây là lệnh của ông chủ.”
Cậu ta nổi cáu, bị thái độ này của bọn họ làm cho không cam tâm. Ai mà chẳng biết giữa anh và lão Vương từ lâu đã kết thù, bây giờ để anh một mình đi vào, đương nhiên cậu ta không chấp nhận. Thấy hai bên giằng co qua lại, anh mới quay sang bảo.
“Không cần lo cho tôi. Cậu cứ ở ngoài đi.”
Nói rồi, Vương Tư Ngôn một mình đi vào bên trong. Gian phòng khách yên tĩnh, lúc anh đi vào nghe rất rõ tiếng bước chân. Nhà của lão Vương cũng thiết kế theo một cách rất đặc biệt, đều toàn có các thiết bị chống trộm, chống đạn cùng với các loại vũ khí đặt trong nhà. Có lẽ ông ta cũng lo lắng về thế lực của anh, hoặc gây thù với nhiều người khác, nên sợ một ngày nào đó mình sẽ bị thanh trừng mà không rõ lí do.
Lão Vương ngồi chễm trệ trước mặt anh, cười rất tươi.
“Chào con. Con trai.”
Vương Tư Ngôn bật cười khinh bỉ.
“Câu này của ông, tôi không dám nhận đâu.”
Ông ta gật đầu, nhướn mày một cái rồi cầm điếu thuốc lên tay, lập tức có người đi đến châm lửa như một chú chó trung thành. Anh đứng ở đó, chỉ cảm thấy lão già này quả nhiên là người có kinh nghiệm dày dặn, từ những kế hoạch mà ông ta bày ra cho đến cách thực hiện đều khiến người ta rất khó lường.
“Tôi còn nghĩ ông phải ghê gớm đến mức độ nào, xem ra cũng chỉ có như vậy. Ông từng nói, tôi chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi không đáng để trong mắt, vậy mà vẫn luôn đề phòng tôi.”
Anh đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, nhếch môi cười.
“Ông cũng biết sợ sao? Sợ ngày cái thứ mà ông xem là rác rưởi này, quay về bắn vỡ sọ ông như cách mà trước đây ông đã từng đe doạ tôi vậy.”
Anh dường như không kiểm soát được mình, trong lời nói cho chút mất bình tĩnh, miệng thì cười nhưng thực chất lại nghiến răng như muốn nghiền nát ông ta. Vừa nói dứt lời, người của lão Vương đã xuất hiện cầm súng dí vào thái dương của anh. Không có gì quá bất ngờ, vì ông ta trong mắt anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là kẻ sợ người khác chơi xấu sau lưng mình nên mới luôn giấu vũ khí trong nhà cùng với mấy tên vệ sĩ đi qua đi lại.
Thấy có người muốn động thủ với thiếu gia của mình, Tư Đàm ở ngoài này như muốn xông vào bên trong.
“Thiếu gia.”
Vương Tư Ngôn đưa tay lên, ra hiệu rằng mình vẫn ổn. Anh và lão Vương nhìn nhau, trên môi ai cũng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại đấu nhau một cách trực diện. Anh không bao giờ quên được, khoảng thời gian lúc nhỏ sống cùng ông ta chẳng khác gì là địa ngục. Ông ta ngày nào cũng đe doạ anh, nói những lời lẽ miệt thị khó nghe. Thậm chí khi anh khóc to vì hoảng sợ, ông ta còn dùng súng chìa vào đầu anh, nghiến răng nói.
“Mày mà khóc, tao bắn nát sọ mày.”
Còn nghĩ lúc ấy anh đã không thể nào cầm cự nổi, không thể nuốt trôi những món ăn thừa mà người làm của ông ta mang đến. Nhưng sau một thời gian, lão Vương lại đột nhiên đối xử tốt với anh, còn cho anh đầy đủ mọi thứ, thậm chí không còn hành hạ anh như lúc trước.
Người như ông ta đương nhiên sẽ không làm bất kể việc gì mà không mang lợi về cho mình. Đến cuối cùng, anh cũng chỉ là một món đồ để lão Vương lợi dụng, dày vò cho việc trả thù. Ông ta cho anh dùng Nhục Chi Độc, hại anh sống không bằng chết, đẩy anh đến Lăng Xuyên sống với danh nghĩa là một thiếu gia nhưng luôn nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ ấy.
Lão Vương nhìn Vương Tư Ngôn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đôi lông mày rậm cau lại.
“Mày nghĩ tao không dám gϊếŧ mày sao?”
Anh bật cười.
“Nếu như ông thật sự muốn gϊếŧ tôi, thì đã ra tay từ rất lâu rồi. Tôi thừa hiểu, trong mắt của ông tôi chẳng qua cũng chỉ là một công cụ, để ông thoả mãn sự thù hận của mình.”
Ông ta cười thích thú, đến mức cơ mặt méo mó, đôi mắt nheo lại. Giọng cười này chỉ khiến anh cảm thấy ông ta thật ghê tởm, đến mức khiến anh thấy ông ta chẳng khác gì một con quỷ dữ.
“Mày cũng thông minh đấy.”
Vương Tư Ngôn nhếch môi cười. Đối diện với họng súng của đàn em lão Vương, anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì. Anh đã quá quen với những chuyện thế này, quá quen với việc ngày ngày nhìn thấy nó ở sát gần trong gang tấc. Ranh giới giữa sinh và tử cũng đã trải qua rồi, thì việc gì phải sợ thứ gọi là cái chết?
Lão Vương thấy anh có vẻ đắc ý, mới vội ngắt ngang ý cười trong mắt của anh mà nói tiếp.
“Thảo nào lại nuôi dưỡng được một con bé, thông minh chẳng kém gì mày.”
Quả nhiên, không thứ gì có thể khiến sắc mặt và cảm xúc của anh thay đổi, nếu như ông ta không nhắc đến Chiêu Thần. Nghe xong câu nói này, sắc mặt của Vương Tư Ngôn liền tối lại, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta. Anh ghét nhất là hạng người như lão Vương, lúc cần thiết lại kéo người khác vào những chuyện này.
Anh có thể đấu với ông ta một trận sinh tử, có thể không cần đến cái mạng này mà dâng hết cho ông ta. Nhưng tuyệt nhiên, anh không muốn Chiêu Thần phải mất mác bất kì thứ gì dù chỉ là một sợi tóc.
“Cô ấy không liên quan gì hết. Đừng kéo người vô tội vào chuyện này.”
…