Hôm sau.
Lần đầu tiên trong suốt 13 năm ở bên cạnh Vương Tư Ngôn mà Chiêu Thần được một bữa dậy sớm hơn cả anh. Cô loay hoay đứng ở dưới bếp, mở tủ lạnh ra lục lọi tìm nguyên liệu định nấu bữa sáng cho anh. Bình thường cô thấy anh làm rất nhanh mà còn gọn, không hiểu sao đến tay cô lại bừa bộn thế này.
Cô tìm gần 15 phút mà vẫn chưa nghĩ ra nên nấu món gì. Sau một hồi, cô quyết định nấu súp gà làm bữa sáng, để anh ăn vào có nhiều dinh dưỡng một chút. Đồng hồ chỉ vừa điểm 6h sáng, cô hi vọng mình có thể làm xong trước khi Vương Tư Ngôn thức dậy. Mà lúc này anh đã dậy từ lâu rồi, đang vệ sinh cá nhân ở trên phòng.
Anh rón rén đi xuống lầu, nhìn qua gian bếp thấy Chiêu Thần đang vụng về làm bữa sáng mà phải cố nhịn cười. Cô xào thịt gà trước rồi mới cho nước vào, nhưng sau khi tới bước này xong thì tiếp theo không biết nên cho ngô vào trước hay cà rốt thái hạt lựu vào trước. Đứng đó gãi đầu, cô lẩm bẩm.
“Tiêu rồi. Là thứ nào trước đây?”
Đột nhiên có một vòng tay bất ngờ ôm Chiêu Thần từ phía sau, cô suýt nữa thì giật mình mà hét toáng. Vương Tư Ngôn gác cằm mình lên vai cô, vì anh cao hơn nên phải hơi khom người một chút.
“Cầu xin anh đi, rồi anh sẽ dạy em một khoá học nấu ăn miễn phí trọn đời.”
Cô nghiêng đầu sang nhìn anh, tỏ vẻ bất mãn.
“Anh tự tin vậy mà đến giờ em mới biết đấy.”
Anh cười cười, dắt cô đứng sang một bên rồi mới bảo.
“Thôi đi cô nương. Đợi cô nấu thì khi nào mới được ăn chứ? Muốn trễ giờ đến viện nghiên cứu sao?”
Vương Tư Ngôn nói rồi cho củ cà rốt thái hạt lựu vào trong nồi nước hầm gà, khiến Chiêu Thần đứng ở bên cạnh gật gù. Đến cuối cùng thì mấy việc bếp núc này anh vẫn là người giỏi nhất. Trước đây cô thấy cũng bình thường, vì được anh nấu cho anh mãi rồi cũng thành một thói quen. Nhưng bây giờ sau khi chính thức trở thành bạn gái của anh, cô mới thấy anh đúng thật là mẫu người đàn ông lí tưởng của gia đình.
Tại sao lại như thế nhỉ? Là vì bước vào tình yêu nên cũng có cái nhìn khác về nhau hay sao? Trước khi yêu thì chuyện đấy cũng bình thường, sau khi yêu rồi vẫn cùng là một chuyện như thế nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn khác.
Chiêu Thần chăm chú nhìn anh nấu ăn, còn nói với vẻ mặt không vui.
“Anh cứ như vậy khác gì chiều hư em không? Từ lúc đưa em về đến bây giờ đã 13 năm rồi, anh chẳng cho em vào bếp lần nào.”
“Cưng chiều cũng không được, ngó lơ cũng không xong. Bà cô nhỏ này, sao em lại lộn xộn như thế chứ?”
Vương Tư Ngôn dừng tay một chút rồi quay sang véo mũi cô một cái.
Món súp gà hoàn thành một cách viên mãn và vô cùng thơm ngon. Chiêu Thần nhìn bát súp trước mặt mới cảm thấy những gì anh nói cũng không phải là quá đáng, cô bây giờ sung sướиɠ như vậy mà không muốn, cứ phải muốn cực khổ làm gì. Tuy ngoài mặc anh cứ bảo cô hay vụng về, nhưng bên trong thực chất chẳng muốn cô động tay động chân gì vào việc nhà hay bếp núc. Không phải vì anh quá nuông chiều cô, mà là vì anh biết cô từ nhỏ đã không có được tuổi thơ êm ấm. Anh không muốn cô lại giống như anh, đã không có được gia đình trọn vẹn mà lớn lên còn phải vất vả nhiều thứ như vậy.
Chiêu Thần ăn một thìa, liền cảm nhận được mùi vị ngon đến mức khiến các giác quan của cô đều như bị kí©h thí©ɧ. Đi ăn cùng anh ở ngoài rất nhiều, nhưng cuối cùng những món ấy cũng chẳng bì được với món mà anh nấu. Cô chống cằm nhìn Vương Tư Ngôn, cười hỏi.
“Em hỏi này. Tại sao anh lại có thể tuyệt đến như vậy nhỉ?”
Anh đang ăn thì dừng lại nhìn cô, đầu lông mày hơi nhíu lại.
“Em đang tâng bốc anh chỉ vì được anh cứu vớt nồi súp gà đó sao?”
Chiêu Thần nhăn mặt nhìn anh vẻ giận dữ, cô cũng không phải hạng người nịnh bợ đến như vậy.
“Vương thiếu gia, xin anh hãy ngừng mấy suy nghĩ tự luyến đó lại đi.”
“Chiêu tiểu thư, anh cũng mong em hãy giữ tự trọng một chút, đừng dùng khuôn mặt như hoa như ngọc đó để quyến rũ anh.”
Cô ngẩng ra hồi lâu, mới để ý thấy câu nói này hình như anh đang muốn khen ngợi cô xinh đẹp. Lúc nhỏ về căn nhà này cô rất ít khi nhìn kĩ mình ở trong gương, sau này lớn lên mới chăm chút một ít. Nhưng cô làm vậy cũng không phải vì nghĩ mình có nhan sắc, chỉ là muốn mình gọn gàng một chút, tươi tắn một chút để có thể được anh để mắt đến. Và mãi đến bây giờ, khi nghĩ lại cô mới thấy suy nghĩ này có chút trẻ con. Bình thường cô ở nhà hay ra ngoài gì cũng đều để mặt mộc, anh cũng chẳng để ý đến, bây giờ lại nói ra mấy lời này.
Chiêu Thần lần đầu yêu đương đúng là không có tí kinh nghiệm nào, khác với một người đã ngoài 30 tuổi như Vương Tư Ngôn. Mà cô nào đâu biết, anh đây cũng chỉ mới yêu lần đầu.
Cô lườm lườm anh, hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Anh nói vậy là đang khen hay là mỉa mai em vậy?”
Anh nhìn cô, không nhịn được mà bật cười, cũng không nghĩ rằng cô lại có thể suy diễn ra nhiều thứ tới vậy.
“Em nghĩ anh là người văn vở vậy sao? Con người anh từ trước đến bây giờ lẽ nào em còn không rõ?”
Vương Tư Ngôn khoanh tay để trên bàn, nhìn chăm chăm vào cô, khiến cô vừa thấy ngượng vừa thấy hơi chột dạ.
“Anh có từng nói mấy câu như thế với ai bao giờ chưa? Chỉ mỗi em là ngoại lệ đấy, không hiểu thật hay là bị ngốc vậy?”
Chiêu Thần đảo mắt nhìn đi nơi khác. Lúc này cô mới nhớ đến con người thật của Vương Tư Ngôn, đúng thật là anh chẳng thích nói nhiều. Một ngày gặp cô có thể là hơn nửa ngày, nhưng anh cũng chỉ nói với cô khoảng chừng 5 câu, mỗi câu chỉ vỏn vẹn vài từ. Anh kiệm lời đến mức cô còn sợ anh là người bị thiếu hụt vốn từ vựng, trước đây chắc không giỏi về mấy môn như luận văn.
Anh xem cô là ngoại lệ, vậy nên mới chịu khó lắng nghe những gì cô nói, mặc dù đôi lúc những lời cô nói trông rất trẻ con, thậm chí chẳng ăn nhập gì với nhau. Điều này khiến Chiêu Thần sau khi nghĩ lại có chút cảm động, đột nhiên rủ bỏ thái độ nghi hoặc anh, nhìn anh mỉm cười dịu dàng.
“Em thật sự là ngoại lệ của anh sao?”
Vương Tư Ngôn không đáp mà chỉ nhìn đồng hồ, sau đó là nhìn cô.
“Em còn 5 phút nữa để ăn hết bát súp và thay quần áo để đến viện nghiên cứu.”
Chiêu Thần bị anh làm cho ngơ ngác, sau đó là một loạt biểu cảm không hài lòng.
“Sao anh lại cứ làm người ta mất hứng như vậy?”
Anh chịu thua cô, chỉ ngồi ở đó mà khẽ cười một cái, ánh mắt nhìn cô trở nên thật ôn nhu và ấm áp.
“Ừ ừ. Là ngoại lệ.”
…