Chương 3: Biết Ơn

“Đi chơi không?”

Vương Tư Ngôn vừa lái xe vừa hơi nghiêng đầu sang hỏi Chiêu Thần, nhưng cô bé lại lắc đầu.

“Không đi. Phải về học bài.”

Anh gật đầu rồi lái xe thẳng về phía con đường đi ra ngoại ô, đưa cô bé quay về nhà. Khoảng thời gian nhìn Chiêu Thần trưởng thành, anh lại nhận ra cô bé càng lớn càng xinh đẹp thuần khiết. Nhưng thời gian học gần đây khá nhiều, khiến cô bé không ở nhà thường xuyên, việc này làm Tư Đàm thấy lo, sợ rằng Nhục Chi Độc lại phát tán.

Chiêu Thần vẫn đang chuẩn bị cho kì thi cuối cấp hai, bài vở rất nhiều nên không có thời gian ở nhà, còn phải ở lại trường. Cô bé không hay biết gì về chuyện của Vương Tư Ngôn, chỉ nghĩ đơn giản rằng mình ôn thi xong sẽ lại về nhà.

“Chú Ngôn. Hôm nay tôi ở lại trường nhé.”

Tư Đàm nghe vậy, vừa hé môi ra định nói gì đó thì anh đã lên tiếng trước.

“Ừ. Học xong nhớ gọi điện thoại.”

Cô bé vui vẻ gật đầu, chạy lên lầu chuẩn bị quần áo. Vừa thấy Chiêu Thần rời đi, Tư Đàm liền nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

“Thiếu gia. Như vậy có ổn không? Gần đây tiểu thư cứ đi rồi về như vậy, tôi thấy ống điện trên tay của cậu rất thất thường.”

Vương Tư Ngôn đặt quyển tạp chí xuống bàn rồi đứng dậy chỉnh lại cổ áo, chuẩn bị đưa Chiêu Thần đi học.

“Không sao. Việc học quan trọng hơn, dù sao cũng sắp lên cấp 3 rồi.”

Vừa nói dứt lời, ống điện tử trên tay của anh kêu lên vài tiếng rồi tắt ngủm. Tư Đàm hoảng hốt đứng lên, chỉ vừa hé môi thôi đã thấy mặt mũi Vương Tư Ngôn tái nhợt. Cơn đau đớn kinh hoàng này cuối cùng cũng tìm đến anh rồi, đau thắt cả ruột gan. Anh ôm chặt lấy ngực mình, khụy chân xuống đất, tay bám chặt vào thành ghế cắn răng chịu đựng.

Tư Đàm chạy đến đỡ tay anh, khẩn trương.

“Không được rồi. Để tôi gọi tiểu thư xuống.”

Cậu ta vừa định đứng lên thì Vương Tư Ngôn đã vội giữ chặt tay, anh lắc đầu, cắn răng chịu đựng từng cơn đau đớn châm chít các dây thần kinh của mình.

“Đừng.”

Nhưng chuyện này vốn dĩ không thể giấu được lâu, vì Chiêu Thần dù sao cũng sống trong căn nhà này, sớm muộn cũng sẽ biết. Lúc cô đi xuống lầu, phát hiện Vương Tư Ngôn đang quỳ trên đất đã rất lo lắng, lập tức chạy đến gần để xem.

“Chú Ngôn. Chú làm sao vậy?”

Anh đưa tay lên ý muốn đẩy cô ra, nhưng sức lực lúc này như bị rút cạn, cho dù cô đã ở ngay bên cạnh nhưng cơ thể anh vẫn khó mà thích nghi được ngay, vẫn bị Nhục Chi Độc dày vò. Chiêu Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy anh đau đớn đến mức ngã ra đất, nằm co rút lại, quằn quại từng cơn rất kịch liệt. Hình ảnh này khiến cô sợ đến phát khóc, mặc cho anh có muốn đẩy mình ra vẫn cứ xông vào ôm anh thật chặt.

“Chú Ngôn. Chú làm sao vậy?”

“Chú đừng làm tôi sợ mà.”

“Chú Ngôn.”

Chiêu Thần nức nỡ giữ lấy Vương Tư Ngôn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ dạng này, vừa đau đớn lại vừa tê dại khắp người. Tư Đàm không thể để chuyện này kéo dài hơn nữa, dù sao cũng chỉ có cô mới có thể giúp anh được. Sớm muộn gì cũng nói, chi bằng nói ra ngay lúc này, để Chiêu Thần có thể đừng đi quá xa khỏi anh.

“Tiểu thư. Thật ra…”

“Không được nói. Tôi cấm cậu…”

Vương Tư Ngôn một mực ngăn cản, thì Tư Đàm lại càng muốn nói ra.

“Thật ra thiếu gia bị trúng độc, loại độc này chỉ có cô mới có thể giúp cậu ấy. Chỉ cần cô đừng rời xa cậu ấy, thì mọi thứ sẽ không sao.”

Chiêu Thần lo cho an nguy của anh, không nghĩ ngợi gì nhiều mà vừa khóc vừa gật đầu rồi ôm anh thật chặt mà ngồi trên đất. Ống điện trên tay anh đã từ từ đầy trở lại, khiến cơn đau trong người anh dần được đẩy lùi. Cô đỡ anh đứng dậy, đi đến ngồi bên ghế sô pha, nhanh chóng rót cho anh một ly nước rồi đưa đến tận tay.

Nhìn Tư Đàm, cô mới hỏi cho ra lẽ sự việc.

“Trúng độc? Chú Ngôn bị làm sao mà trúng độc?”

Vương Tư Ngôn liếc mắt nhìn, nhắc nhở cậu ta rằng cũng không nên nói quá rõ lí do cho cô biết. Ban đầu anh định đi tìm cô gái có trái tim trong sáng chỉ để chữa độc. Nhưng sau khi gặp Chiêu Thần, và nhận ra cách chữa chỉ có thể là ở bên cạnh cô, anh mới thấy mình không nên lợi dụng cô quá rõ ràng như vậy. Chiêu Thần tin tưởng anh, xem anh giống như người đã tái sinh cuộc đời mình, nên anh không muốn làm cô thất vọng.

Tư Đàm hiểu ý của anh, nên cũng đã lựa lời mà nói.

“Độc mà thiếu gia trúng rất nặng, cũng chỉ có thể xem như là giải pháp tạm thời. Chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu như cô ở bên cạnh cậu ấy hạn chế đi xa, cậu ấy sẽ không tái phát.”

Chiêu Thần nhìn Vương Tư Ngôn đang ngồi bên cạnh xoa thái dương, đôi mắt ngấn lệ. Cô xem anh giống như người thân duy nhất của mình, là người mà cô kính trọng nhất. Bây giờ biết tin anh bị trúng độc, cô cảm thấy mình thật vô dụng, cả ngày chỉ vùi đầu vào đống bài vở rồi ở miết trong trường.

“Tại sao chú không nói?”

Anh lắc đầu, trầm giọng nói.

“Có gì đáng để nói đâu.”

Tư Đàm khẽ thở dài. Thiếu gia của cậu ta chính là người như vậy, không muốn chia sẻ chuyện của mình với bất kì ai. Anh là người khó đoán, kể cả cảm xúc của mình cũng khó thể hiện ra cho người ta nhìn thấy. Dù cho bản thân đang ở những lúc tiêu cực nhất, khó chịu nhất thì anh cũng chỉ im lặng mà chịu đựng. Chiêu Thần năm nay cũng chỉ mới 14 tuổi , không nên biết quá nhiều chuyện làm ảnh hưởng đến việc học.

Ở cùng Vương Tư Ngôn đã 4 năm, con người anh thế nào lẽ nào cô còn không hiểu. Chiêu Thần nói với vẻ quyết tâm.

“Chú có thể mặc kệ mình nhưng tôi thì không được. Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ học tốt để trở thành nhà nghiên cứu, tìm ra cách để giải độc cho chú.”