Chương 8: Chăn Gối (H)

Kiểu hôn mà bạn thích nhất là gì?

Hôn chậm rãi để thưởng thức dư vị ngọt ngào của đầu lưỡi, hay hôn cuồng nhiệt để khiến cả hai như bị nó thiêu rụi? Lạc Kỳ vừa bước lên lầu đã bị Vi Vũ đi theo sau giữ lại cưỡng hôn, và đương nhiên anh rất quyết liệt khiến cô không thể chối từ. Hai người họ quấn lấy nhau, từ cầu thang cho đến bên cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào.

Cô biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy. Đã gọi là tình nhân, thì đương nhiên phải thoả mãn nhu cầu của đối phương. Hơn nữa, người đã nâng đỡ cô có được ngày hôm nay cũng là Vi Vũ, hai bên chỉ là hợp tác cùng hưởng lợi.

"Từ từ! Chưa đóng cửa ưʍ..."

Lạc Kỳ không nói được hết câu, môi cô bị môi anh gặm chặt, bắt đầu dùng đầu lưỡi quấn quýt nhau. Vi Vũ vừa cởϊ áσ, cô cũng giúp anh cởi bớt mấy thứ rườm rà như caravat và thắt lưng. Đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô vừa bị anh ấn xuống giường đã đưa tay ra ngăn lại.

"Khoan đã! Anh không thấy chuyện tôi gặp tai nạn lần này có gì đó rất đáng nghi sao?"

Anh khựng lại nhìn cô, sau đó lại không quan tâm lắm mà cúi người xuống hôn lên cổ.

"Chuyện đó để sau đi!"

Lạc Kỳ nhíu mày, cảm giác kí©h thí©ɧ này khiến cô không nhịn được mà kêu lên.

"A..."

Tuy cô là diễn viên, diễn cảnh thân mật khá nhiều với bạn diễn nam, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ xa nhất là hôn. Những chuyện chăn gối này, cô cũng chỉ là xem qua từ các đồng nghiệp khác mà chẳng có chút kinh nghiệm nào. Hơn nữa, ngay từ khi bước chân vào nghề cô đã tuyên bố mình không nhận đóng cảnh nóng, nên đương nhiên cũng sẽ không hiểu biết gì.

Vi Vũ không nhịn được, vừa hôn vừa kéo váy của Lạc Kỳ lên rồi bắt đầu vuốt ve. Cô không nghĩ rằng anh lại mạnh bạo đến như vậy, từng động tác đều rất dứt khoát, nhanh nhẹn và thành thục.

"Tôi thật sự tò mò! Những chuyện này anh đã từng làm với ai chưa?"



Mặc dù đang thất thế, nhưng Lạc Kỳ vẫn không chịu yên phận mà có khá nhiều thắc mắc. Vi Vũ vừa định hôn thì dừng lại hỏi, sau đó mới tiếp tục.

"Sao hỏi như vậy?"

"Ưʍ... Anh làm rất chuyên nghiệp, không một... động tác thừa."

Cô bắt đầu cảm nhận cơ thể của mình nóng lên, cho đến khi tận mắt nhìn anh kéo qυầи ɭóŧ của mình xuống rồi ném sang một bên. Lạc Kỳ lúc này rất đẹp, đôi mắt diễm lệ có chút hốt hoảng này của cô càng khiến Vi Vũ muốn chiếm trọn. Anh kéo khoá quần xuống, không để cô nhìn thấy dị vật của mình mà tiến đến kéo dây áo của cô trượt xuống ngang bả vai. Giọng anh khàn khàn, đã bị du͙© vọиɠ lấp đầy. Anh trả lời cô.

"Là do bản năng."

Lạc Kỳ chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì hoa tâm đã bị thứ gì đó tiến vào vô cùng đau đớn. Cô bấu víu vào người anh, nước mắt tự giác tuôn ra thấm đẫm trên gương mặt xinh đẹp.

"A ha... Đau..."

Vi Vũ dừng lại, dị vật vào được một nửa thì đứng yên bất động vì anh sợ hoa tâm cô không chịu nổi. Anh vuốt ve cô, trấn an sự sợ hãi của cô bằng những nụ hôn khắp gương mặt. Lạc Kỳ bám chặt vào người anh, nức nở kêu lên như một con mèo nhỏ đáng thương. Cô không nghĩ rằng lần đầu lại đau như thế, lại khó chịu đến như thế. Nếu biết như vậy cô đã không để mình bị những cám dỗ này cuốn đi, ngoan ngoãn nằm dưới thân anh thế này.

Anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói.

"Tôi sẽ chậm lại. Sẽ không làm đau em!"

Lạc Kỳ vùi mặt vào vai anh gật đầu, sau đó anh mới yên tâm mà tiếp tục di chuyển. Nhưng cảm giác khó chịu không thể nào nói hết là hết được, vẫn khiến hoa tâm cô đau rát. Cô vô thức kêu lên, âm thanh này không giống với việc đang bị thứ gì đó làm cho đau đớn.

"Ưʍ... Hức..."

Nơi tư mật bắt đầu chảy ra một chất lỏng màu trắng trong, làm ướt cả một mảng ga giường. Cảm giác đau rát tan đi, thay vào đó là sự khoái lạc khiến cô muốn đắm chìm vào trong đó không muốn thoát.



"Thoải mái hơn không?"

"Ừm..."

Lạc Kỳ thả lỏng, hai chân được anh kéo căng ra nâng lên cao để dễ dàng đẩy hết vào bên trong, nó đi vào rồi lại đi ra như một vòng lặp. Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ kêu lên, nó đứt quãng nhanh dần, sau đó là lớn dần theo tốc độ ra vào của Vi Vũ. Cô không hiểu tại sao mình lại mất kiểm soát đến như vậy, cố cắn môi để không kêu lên nhưng cứ bị những cú thúc ấy làm cho thần trí điên đảo.

"Hư... A a... A..."

Vi Vũ ẩn nhẫn nhìn Lạc Kỳ đang mụ mị dưới thân mình, đôi mắt cong lại như một vầng trăng non. Anh chống tay bên hông của cô, dưới thân di chuyển nhịp nhàng cùng với tiếng thở dốc. Hai người triền miên đến quên trời quên đất, trong căn phòng ngập tràn tiếng rêи ɾỉ của Lạc Kỳ. Anh biết cả hai sắp đến cao trào, mới đưa hai tay siết lấy eo của cô để đẩy vào sâu nhất có thể, gằn giọng khàn đυ.c hỏi.

"Ở bên trong được không?"

Lạc Kỳ mơ màng gật đầu, thân dưới của cô đã bị ra vào làm cho ướt đẫm, trơn trượt đến mức giống như một cái đầm lầy. Vi Vũ cũng bị nó làm cho kɧoáı ©ảʍ đến độ trán nổi gân xanh, anh rít lên một tiếng rồi thúc vào một cái thật mạnh, đẩy hết tinh túy vào bên trong. Cả hai run rẩy kịch liệt, sau đó anh mới từ từ rút ra rồi dùng khăn giấy lau sạch.

Quần áo lộn xộn bị ném bừa bãi khắp nơi, chăn nệm cũng bị nhào nát, có chỗ thì ướŧ áŧ đến mức nhìn thấy rất rõ. Đây là chiến tích dữ dội sau màn vật lộn tay đôi giữa Vi Vũ và Lạc Kỳ, kéo dài gần 1 tiếng đến khi trời sập tối. Vì là lần đầu nên bây giờ người cô mềm nhũn như sợi bún, nằm yên bất động một chỗ, đầu óc thì quay cuồng. Vi Vũ thấy vậy mới nhẹ nhàng kéo chăn lên, cẩn thận đắp ngang người cô rồi nằm ở bên cạnh.

Cô nheo mắt rồi lại mở mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh mà thở hỗn hển hỏi.

"Anh không mệt sao?"

Vi Vũ lắc đầu, sau đó quay người sang vén lọn tóc rối bị ướt đẫm mồ hôi đang dính trên má của cô ra sau vành tai.

"Em mệt thì ngủ đi! Tôi ở đây với em!"

...