Vi Vũ bất ngờ luồng tay vào váy của Lạc Kỳ, tay anh chạm vào thứ gì đó rất mềm mịn, nhích lên trên một chút thì hơi sần sùi. Hôm nay cô mặc qυầи ɭóŧ ren sao? Anh nhìn cô cười tà, còn cô thì xấu hổ muốn chết.
"Anh... Đừng nhìn như vậy!"
"Mặc thế này, rõ ràng muốn dụ dỗ anh?"
Lạc Kỳ quay mặt nhìn ra bên ngoài, mặc dù cố gắng không biểu lộ tình ý nhưng tay anh vẫn cứ hư hỏng sờ mó. Cô lắc đầu chối từ, muốn Hạ Duy mau lái xe nhanh một chút để về đến nhà, như vậy anh sẽ không có cơ hội giở thói lưu manh. Nhưng xui xẻo rằng hôm nay là ngày cuối tuần, đoạn đường ở khu cao tốc kẹt xe nên có muốn nhanh cũng đành bất lực. Xe đang lăn bánh thì dừng lại, làm Lạc Kỳ đang khó chịu càng thêm sốt ruột muốn xuống xe.
Vi Vũ ép sát cô vào cửa, phủ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Đầu lưỡi anh vờn quanh môi cô, **** *** rồi lại luồng lách sâu bên trong khoang miệng. Dư vị ngọt lịm này làm anh kí©h thí©ɧ từng giác quan trên cơ thể. Anh thật muốn xé toạc cái váy này của cô ra, ngắm nhìn cơ thể ngọc ngà. Anh hôn môi rồi lại cắn vành tai của cô, mỗi một nơi anh chạm qua và vuốt ve đều giống như muốn khơi dậy du͙© vọиɠ.
Giọng Vi Vũ khàn khàn, mắt đăm đăm nhìn vào ngực của Lạc Kỳ.
"Em muốn thú tính của anh trỗi dậy, nuốt chửng em mới được phải không?"
"Ưʍ... Không..."
Cô lại lắc đầu, tiếng rêи ɾỉ này dù đã cố gắng phát ra rất khẽ nhưng Hạ Duy ngồi ghế lái vẫn nghe thấy được. Anh ta hắn giọng ho một tiếng nhìn ra bên ngoài, mãi một lúc sau mới có thể nói.
"Vu tổng! Chúng ta bị kẹt rồi, phía trước còn rất nhiều xe chưa được lưu thông. Tình hình này, chắc phải kéo dài đến 7-8 giờ tối."
Vi Vũ nhìn đồng hồ chỉ mới vừa điểm 6 giờ, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy rút thắt lưng ra. Lạc Kỳ mở to mắt nhìn, tay cô bấu vào cái ghế đệm mà chân bất giác run lên. Anh định làm chuyện này cùng cô ở trên xe thật sao?
"Vậy cậu ra ngoài hóng gió một lát, đợi xe di chuyển bớt rồi vào!"
Hạ Duy nghe thấy tiếng thắt lưng rơi xuống, không kịp trả lời đã lập tức mở cửa rồi đi ra ngay. Lạc Kỳ ngượng đến chín cả mặt, cô còn chưa kịp phản ứng gì chân đã bị anh nâng lên.
"Vi Vũ! Không được..."
Anh kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, tỉ mỉ quan sát đoá hoa xinh đẹp đã lâu rồi không được nhìn ngắm. Tay anh từ từ chạm vào, mật hoa ướŧ áŧ khiến anh càng thêm phần kí©h thí©ɧ. Cô muốn giãy giụa nhưng trong xe chật chội hết sức, chỉ biết cào cấu vào ghế da. Vi Vũ cúi người xuống, Lạc Kỳ lại muốn đẩy anh ra, ánh mắt hốt hoảng.
"Đừng! Anh cử động mạnh vết thương sẽ bị rách."
Anh nhìn cô, hai người giữ tư thế này một hồi lâu. Sau khi đấu tranh tư tưởng, anh mới có hành động khác lạ mà từ từ ngồi xuống. Chân anh dang rộng ra chút, vuốt ve tóc của cô rồi bảo.
"Anh không động! Em động giúp anh đi!"
"Em..."
Cô chớp mắt, trở nên ngây thơ như tờ giấy trắng. Mấy chuyện này mặc dù cô không phải không biết, nhưng nếu để cô là người hoàn toàn chủ động thì đúng là lần đầu. Cô ngồi ngửa người ra tựa lưng vào ghế, phần ngực hơi ưỡn ra tạo nên đường cong tuyệt đẹp. Vi Vũ nhướn mày nhìn cô rồi lại nhìn về phía đũng quần của mình. Thời gian đợi xe lưu thông có thể thay đổi, nên anh vô cùng nóng lòng.
Lạc Kỳ từ từ khom người đến, kéo khoá quần của anh xuống, anh cũng nương theo mà để cô dễ thao tác. Một dị vật được phơi bày ra, có mấy đường gân xanh tím căng cứng làm cô suýt nữa đẩy cửa bỏ chạy. Cô ấp úng.
"Hay là... Em..."
"Dùng cái miệng này, làm ướt nó đi!"
Anh thấy cô có vẻ rụt rè, nên đã bắt đầu khơi dậy du͙© vọиɠ trong người cô. Tay anh luồng xuống dưới, chạm vào đoá hoa kiều diễm mà trêu chọc, đẩy vào bên trong muốn lấy mật ngọt ra bên ngoài. Lạc Kỳ bất giác không có điểm tựa, người còn đang khom về trước nên chỉ có thể bám víu vào vai anh.
"A... Hức..."
Cô không trụ được lâu, thế là từ từ hạ thấp trọng tâm xuống, sau đó bị anh ấn nhẹ một cái ngậm lấy củ khoai.
"Ưʍ..."
Nó lớn như vậy, miệng của cô quả thực không nuốt nổi, cùng lắm chỉ có thể ngậm một chút để làm ướt. Vi Vũ gầm một tiếng, sắc mặt tối sầm, đưa tay bóp eo cô rồi nhấc lên. Anh muốn cô. Anh muốn cô nỉ non ở trên người anh với tư cách là người yêu, là người yêu bé nhỏ.
Lạc Kỳ bất ngờ bị ấn xuống, đoá hoa ướt đẫm hút chặt lấy dị vật kia làm cho cô không khống chế được hét lên.
"Á!"
Vi Vũ liền gặm môi cô xoa dịu. Cô không chịu động, vì nó đã căng cứng trong cơ thể cô mất rồi, còn dài đến như vậy. Lạc Kỳ gục đầu lên vai anh.
"Ưʍ... Không làm nữa... Bên ngoài... Nhiều người."
"Em không động anh sẽ hạ cửa kính xe xuống đấy!"
Cô chịu thua anh rồi, khó khăn lắm mới bắt đầu nhích lên một chút rồi lại hạ xuống. Vi Vũ sướиɠ đến mức da đầu tê rần, rít lên một tiếng. Nhưng động tác của cô quá chậm, hoa thơm lại hút chặt chú ong đáng thương khiến nó như bị ngợp. Anh chỉ đành đẩy người lên, thay cô động.
Lạc Kỳ không phản ứng được với sự gia tăng tốc độ này, mái tóc dài xóc nảy lên theo nhịp độ của anh, cả đồi tuyết trắng cũng vậy.
"Ưʍ... A... Ha..."
Vi Vũ hài lòng, giữ chặt eo cô mà nhịp nhàng phối hợp. Bên dưới ướŧ áŧ mật hoa, còn có âm thanh giao hợp dần dần lớn hơn. Lạc Kỳ không biết bên ngoài có ai nghe thấy hay không, chỉ cần nghĩ như vậy thôi cô đã đỏ mặt rồi.
"Kỳ Kỳ hư hỏng! Cứ cắn chặt lấy anh!"
...