Chương 47: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích

"Một tuần không ở bên cạnh, lẽ nào em không nhớ anh sao?"

Vi Vũ vừa nói vừa đưa tay xoa xoa gò má của Lạc Kỳ , còn cô thì ngước mắt lên nhìn anh. Lúc này bình yên như vậy, giống như xung quanh chỉ nhìn thấy một màu hồng.

"Anh tự mình đoán đi!"

Cô nói rồi lại vùi vào người anh. Trên người lúc này tuy không có mùi hương của nước hoa, nhưng vẫn có mùi cơ thể anh thơm dịu. Nó không giống những lúc cùng anh ân ái trên giường, mà chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc bình dị. Vi Vũ nhíu mày, cúi đầu xuống muốn nhìn nhưng Lạc Kỳ lại cười tinh nghịch.

"Anh không muốn đoán."

"Vi Vũ! Việc đầu tiên anh sẽ làm sau khi xuất viện là gì? Có phải muốn tiếp tục giấu em làm chuyện mờ ám không?"

Anh cười khẽ, cốc đầu cô một cái. Trong phòng bệnh chỉ có hai người, bên ngoài cửa sổ là một bầu trời lộng gió, thổi vào làm một vài cánh hoa hồng rũ xuống, rơi bên mép cửa. Lạc Kỳ ném cho anh một cái lườm, ngồi thẳng lưng dậy, tỏ ý dứt khoát.

"Em nói trước, nếu như anh vẫn không chịu nói thì em sẽ không khách khí với anh trai của anh."

"Lại đây! Chuyện này không nói to được!"

Vi Vũ đưa tay ra hiệu muốn cô đến gần, nhưng cô lại nhìn anh nghi hoặc. Liệu anh có đang giờ trò nham hiểm gì hay không? Mấy chuyện này anh rất giỏi qua mặt cô, nên cô không thể lơ là. Anh biết cô nghi ngờ mình, nhưng vẫn rất có thiện chí bảo cô lại gần hơn một chút. Lạc Kỳ nhìn anh, nhíu mày im lặng một hồi lâu mới đưa mặt mình đến gần, tai ở gần vị trí môi anh.

Anh hơi cong khoé môi, gương mặt điển trai có một chút nham hiểm này có lẽ cô không thấy được. Mặc dù rất muốn nghịch với cô một chút, nhưng anh vẫn chọn cách nói rõ mọi chuyện cho cô biết.



"Anh phát hiện ra, Vu Vi Khởi qua lại với một vài người buôn hàng cấm ở Nam Kinh."

Lạc Kỳ trố mắt, chuyện này quả thực khiến cô kinh ngạc đến mức suýt thốt lên. Cô quay sang nhìn, cố nén giọng mình nhỏ xuống hỏi.

"Thật sao?"

Anh gật đầu. Sau đó mới nói đến chuyện mình âm thầm cho Hạ Duy điều tra, anh ta còn bị tên Giang bắt được. Có lẽ phía Vu Vi Khởi cũng nhìn ra anh muốn nhúng tay vào việc này, nên mới thuê sát thủ cảnh cáo anh. Lúc anh hôn mê nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, anh ta đến đây chắc cũng vì muốn xem anh sống chết ra sao. Tình thân ruột thịt, dù có là máu mủ thì cũng chẳng thể bì được với danh vọng, tiền tài. Vu Vi Khởi nổi tiếng ăn chơi từ khi còn ở Las Vegas, bây giờ về đây còn muốn mở rộng thị trường, lấn sân làm ra loại chuyện phạm pháp.

Tuy nói là không liên quan, nhưng nếu chuyện anh ta buôn hàng cấm bị lộ ra ngoài, Vi Vũ thân là em trai cũng ảnh hưởng ít nhiều. Lạc Kỳ ban đầu còn nghĩ, anh ta từ Las Vegas về đây là vì để cạnh tranh trên thị trường kinh doanh và lĩnh vực giải trí. Nhưng xem ra, anh ta không những muốn mình phải hơn anh, còn muốn xoá sổ anh ra khỏi thương trường. Cũng may tất cả mới chỉ là bắt đầu, chuyện Vi Vũ bị bắn lần này có thể tìm một lí do nào đó để đám phóng viên viết bài. Lạc Kỳ muốn họ tập trung vào sự xuất hiện của Vu Vi Khởi khi về lại Trung Quốc, lúc đó mới không ai để ý đến việc anh bị ám sát.

"Những chuyện này nguy hiểm, em tốt nhất đừng can thiệp."

Lạc Kỳ nhìn Vi Vũ, có vẻ không vui.

"Anh còn muốn cố chấp, mấy lời nói yêu thương anh em đều sẽ rút lại hết!"

Anh ghé sát gần, gặm môi cô một cái rồi buông ra nói.

"Em dám rút lại, anh nhất định sẽ khiến em hối hận đấy!"

Ngày Hôm Sau.

Sau khi kiểm tra lại một lượt, Vương Dịch Đình thấy tình trạng hồi phục vết thương của Vi Vũ quả thực rất nhanh và có tiến triển tốt. Một tuần hôn mê, tỉnh lại vài ngày đã hoàn toàn lấy lại được tinh thần, ngày mai là được xuất viện.



Lạc Kỳ bảo Hạ Duy đi tìm Vu Vi Khởi, thông báo với anh ta rằng em trai mình đã tỉnh lại rồi. Cô muốn nhìn xem, khi anh ta nhìn thấy Vi Vũ khoẻ mạnh trở lại sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng lúc Hạ Duy đến nơi thì anh ta không có ở nhà, một bóng người cũng không.

"Không có? Anh ta lại đi gặp tên Giang sao?"

Lạc Kỳ thắc mắc. Bọn người buôn hàng cấm ở Nam Kinh thật sự làm ăn quá lộ liễu bất chấp hết Luật pháp. Cô quả thật rất muốn tống cổ chúng vào tù, để nơi này được yên ổn. Nhưng người dân ở đây, một phần cũng nằm trong số những con nghiện, việc làm đó không chừng còn trở nên vô bổ.

Vi Vũ lắc đầu.

"Không đâu! Anh ta biết chúng ta nghi ngờ việc anh bị ám sát, nên sẽ không tự mình để lộ đuôi cáo như vậy."

Lạc Kỳ cụp mắt, trầm ngâm.

"Chuyện này quả thực đến cảnh sát cũng khó mà vào cuộc được. Bọn họ sống ở nơi này đã quen nhìn đám người đó lộng hành, biết đâu chừng còn biến chất, tha hoá."

Anh gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cô. Tạm thời rời khỏi Nam Kinh, sau khi xuất viện anh sẽ cùng cô quay lại Vô Tích. Trước tiên là làm việc với đám phóng viên, sau đó mở cuộc họp báo tuyên truyền chiến dịch phòng chống ma túy trên diện rộng. Chỉ cần việc làm này triển khai, không những không gây ra hiềm khích trực tiếp với đám người tên Giang, ngược lại còn danh chính ngôn thuận để Pháp luật can thiệp.

Lạc Kỳ nhìn anh, cong môi cười đắc ý.

"Chiêu này của anh, là một mũi tên trúng hai đích?"

Anh nhìn cô nheo mắt cười. Lần này phải quy động một nguồn lực không nhỏ, nên Lạc Kỳ đã đề nghị sẽ liên lạc với Mộc Hi, vì cha của cô ấy làm việc trong ngành chứng khoán, còn có một sở đào kim cương ở Dubai. Ông ấy rất mến cô, xem cô như con gái trong nhà. Nếu bây giờ có sự giúp đỡ từ phía Cửu gia, nhất định sẽ lấn át được kế hoạch nhập hàng của Vu Vi Khởi.