Một tuần 3 ngày sau khi được theo dõi chăm sóc với các thiết bị tối ưu nhất, cuối cùng Vi Vũ cũng được đẩy ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu đến phòng bệnh. Lạc Kỳ đã nhờ Vương Dịch Đình sắp xếp một căn phòng hạng đặc biệt, vì cô muốn anh phải được chăm sóc tốt nhất cho đến khi tỉnh lại.
Bây giờ đã nhẹ nhõm hơn trước, Lạc Kỳ được ra vào phòng bệnh thường xuyên hơn. Tuần trước Vi Vũ nằm trong phòng hồi sức cấp cứu phải cởi trần, gắn các loại dây dẫn máy móc lung tung bây giờ cũng đã được tháo bỏ. Anh được mặc lại áo, mũi gắn ống dưỡng khí như các bệnh nhân khác.
"Một tuần qua cậu ấy đã kiên cường rất nhiều mới có được kết quả này, đều là nhờ cô cả đấy!"
Vương Dịch Đình đứng ở sau lưng Lạc Kỳ, nhẹ giọng nói. Anh ấy bước đến đứng ngang hàng với cô, hai người nhìn về phía giường bệnh. Sắc mặt của Vi Vũ bây giờ đã tốt lên rất nhiều.
"Sao lại nói là nhờ tôi được? Nếu không nhờ có người bạn bác sĩ giỏi như anh, tôi có ngày đêm ở bên cạnh anh ấy cũng vô ích."
"Bây giờ chỉ cần đợi thuốc mê hết tác dụng, trong vòng hôm nay Vi Vũ sẽ tỉnh lại. Bây giờ cô về nhà nghỉ ngơi đi, chiều rồi quay vào."
Lạc Kỳ nhìn Vương Dịch Đình cười nhẹ. Cũng may nhờ có anh ấy, mà từ lúc Vi Vũ nhập viện đến bây giờ mọi thứ mới được thu xếp ổn thoả như vậy. Có điều, nếu đã nói trong vòng chiều nay anh sẽ tỉnh lại, cô làm sao có thể về ngay lúc này? Đợi cũng đã đợi rồi, lẽ nào chỉ có vài tiếng đồng hồ được nhìn anh mở mắt mà cô lại chẳng đợi được sao?
Đã khuyên đến như vậy mà Lạc Kỳ không chịu về, Vương Dịch Đình cũng đành hết cách. Anh ấy vẫn còn một số công việc chưa giải quyết xong nên xin phép được ra ngoài.
Cô thở dài, chầm chậm đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường nhìn Vi Vũ. Nhớ đến những gì mà mình và Vu Vi Khởi đã nói với nhau, cô lại càng mong anh có thể tỉnh lại để làm rõ mọi việc. Cô không muốn anh giấu cô, một mình chịu đựng bất kì áp lực nào nữa cả. Ngồi ở đó được một lúc, Lạc Kỳ mệt nhoài mà ngủ gục trên mu bàn tay của Vi Vũ, nhưng cũng chỉ chợp mắt chứ không ngủ sâu được.
Có thứ gì đó cử động ở dưới gò má mình, cô mới bàng hoàng mà ngẩng đầu dậy. Tay của Vi Vũ, những ngón tay của anh đang bắt đầu cử động.
"Vi Vũ? Anh tỉnh rồi phải không?"
"Vi Vũ?"
Mắt của Lạc Kỳ bất giác đỏ hoe, tuy cô không khóc nhưng trong lòng cũng dâng ngập nỗi nhớ mong, nghẹn ngào. Cô nắm chặt lấy tay anh, áp lên gò má của mình, nhẹ nhàng nói.
"Vi Vũ! Anh có nghe em gọi không? Em là Kỳ Kỳ! Là Kỳ Kỳ của anh đấy!"
Vi Vũ từ từ mở mắt, mặc dù rất khó khăn vì đã hôn mê hơn một tuần và mi mắt còn nặng nề. Nhưng khi anh nghe thấy giọng của Lạc Kỳ, trái tim lại muôn vàn thổn thức. Trải qua một giấc ngủ sâu như vậy, điều mà anh cảm thấy sợ nhất chỉ là việc không còn nhìn thấy cô.
Lạc Kỳ ngồi sát gần hơn một chút. Dù lúc đầu đã cố gắng không khóc, nhưng khoảnh khắc này thật sự không thể khống chế được. Cô vừa nói, nước mắt vừa nương theo gò má mà rơi xuống như ngọc.
"Anh tỉnh rồi! Thật tốt!"
Anh khẽ nhíu mày, cơn đau từ vết thương ở ngực khi vừa hết thuốc tê quả thực làm anh nghẹt thở. Môi hé ra, phải mất vài phút mới có thể nói chuyện được.
"Kỳ Kỳ! Cũng biết khóc vì anh sao?"
Cô mím môi, gục đầu lên tay anh. Cảm giác mềm mại và ấm áp này cuối cùng cũng tìm lại được rồi. Sau khi Vi Vũ tỉnh lại, Lạc Kỳ thông báo ngay với Vương Dịch Đình để anh ấy vào bên trong kiểm tra.
"Ổn cả rồi! Bây giờ cô yên tâm chứ?"
"Cảm ơn anh!"
Anh ấy nói rồi nhìn Vi Vũ cong môi cười.
"Cậy đấy! Kiếp trước chắc phải khổ luyện lắm mới may mắn được như vậy!"
Vương Dịch Đình biết Lạc Kỳ có rất nhiều chuyện muốn nói, nên sau khi chẩn đoán tình trạng của Vi Vũ xong thì đã liền ra ngoài đóng cửa phòng lại. Cô thở dài ngồi xuống ghế, vẻ mặt phiền não nhìn anh khiến anh cũng thấy không thoải mái.
"Sao vậy? Giận anh lắm sao?"
"Em không phải giận, nhưng nói không giận là nói dối. Vi Vũ! Nếu có thì em giận bản thân mình hơn, vì đã tự lừa dối mình, còn để anh phải hụt hẫng."
Vi Vũ nhìn cô ngờ vực. Anh được cô dìu ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. Gương mặt điển trai đã khởi sắc hơn một chút, hàng lông mày rậm tuấn tú, có điều đôi môi vẫn còn nhợt nhạt. Lạc Kỳ đã tự lừa bản thân mình một khoảng thời gian, mà cả cô cũng không rõ mình phải lòng anh từ lúc nào. Suốt 5 năm qua, được anh bảo bọc, chở che không hề bị ức hϊếp hay chịu thiệt thòi. Lạc Kỳ mới nhận ra rằng, Vi Vũ làm tất cả không chỉ để có được thân xác của cô, mà còn muốn có được tình yêu của cô.
Chỉ là lúc đầu cô quá tự ti về bản thân, cảm thấy mình không đủ năng lực để ở bên cạnh một người đàn ông quá chu toàn và hoàn hảo. Cô đột nhiên đặt tay mình lên mu bàn tay anh, sự dịu dàng này khiến trái tim anh thổn thức, thoáng có chút nhói lên vì vết thương gần đó.
"Nếu như em thừa nhận sớm hơn rằng mình cũng thích anh, thì đã không đợi đến lúc phải nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh mới đau lòng."
Vi Vũ nhíu mày. Từ lúc anh tỉnh lại đến bây giờ, anh vẫn luôn nhìn thấy biểu hiện khác thường của cô. Anh thấy cô vui mừng đến phát khóc, nhưng lại không nghĩ rằng cô vì thương mà đau lòng. Vì lúc thổ lộ tình cảm chẳng nhận được hồi đáp, anh cũng không còn trông mong nhiều đến như vậy. Anh chậm chạp hỏi.
"Em... Nói gì vậy?"
Lạc Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh, mắt cô lại hoe đỏ. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ sau 5 năm quen biết anh mà cô phải khóc, còn khóc nhiều đến như vậy. Giọng cô rất nhẹ nhàng, mang theo chút xót xa và hối hận.
"Vi Vũ! Sau này làm chuyện gì, nếu không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến em một chút."
Cô dừng lại, cụp mắt che đi hàng lệ vừa rơi xuống mu bàn tay. Nhưng có che giấu cỡ nào thì anh cũng nhìn ra được. Cô hít một hơi, sau đó nhìn anh mỉm cười mà hốc mắt đỏ bừng, hai gò má cũng ửng hồng lên.
"Em thương anh rồi! Anh đừng để mình bị như vậy nữa! Em sẽ... Đau lòng chết mất!"
...