"Khi nãy chẳng phải muốn chăm sóc đặc biệt sao? Không cần nữa à?"
Lạc Kỳ nhún vai, cong môi cười nói.
"Tùy anh thôi!"
Cô không nghĩ rằng mình lại dùng chuyện đó ra để đánh lạc hướng Vi Vũ. Biết rõ anh cuồng bạo như vậy, lần trước suýt nữa thì đã nằm liệt giường rồi. Cũng may lần đó cô không đến phim trường, nếu không ai cũng nhìn ra được cô đi hai hàng sẽ khó coi đến mức nào.
Vi Vũ đặt ly rượu xuống, sau đó bất ngờ tiến tới rất nhanh như hổ vồ mồi mà áp cô ngã xuống giường. Tay anh giữ lấy cổ tay cô, đôi mắt màu đen thẫm ấy quét qua một lượt rồi dừng lại ở chóp mũi. Anh trầm giọng hỏi.
"Có biết chơi đùa với tôi như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Lạc Kỳ im lặng, ngắm nhìn khuôn mặt điển trai không góc chết của Vi Vũ. Cô thật sự thích gương mặt này, thích sóng mũi cao thẳng tắp, xương hàm rõ rệt, đôi lông mày rậm như dáng núi hùng vĩ này. Anh luồng tay vào váy của cô, sau đó lại nắm được dây qυầи ɭóŧ.
"Ngày mai dự tiệc ra mắt phim phải không?"
Anh vừa hòi vừa cúi đầu, chóp mũi chạm lên xương quai xanh của cô, hơi thở đều đều phả vào.
Lạc Kỳ gật đầu. Vi Vũ lại nói.
"Mặc sườn xám đi! Rất hợp với dáng em!"
Vi Vũ từ từ kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, không nhanh không chậm khiến cô ngượng đến mức muốn cự tuyệt. Nhưng cô chỉ vừa nhón người lên, anh đã phủ xuống mà hôn rất dữ dội. Tiếng lưỡi và môi va chạm nhau mê muội, dư vị này ngòn ngọt trông như ngậm đường.
Anh thích hôn cô. Chỉ cần nghĩ đến quả đào căng mọng ấy được chính mình hái xuống và cắn thử, anh lại muốn gặm nhấm nó đến mức tan ra.
Má chạm môi kề, hương tình dâng lên nồng đượm.
Có thứ gì đó nóng hổi cọ xát vào phần dưới của Lạc Kỳ làm cô hơi run chân. Tay cô chống lên phần ngực rắn rỏi của Vi Vũ, hơi đẩy anh ra.
"Anh... Anh không dạo đầu sao?"
Anh thành thật lắc đầu, cởi luôn chiếc váy của cô ra mà xốc nảy hai đồi tuyết trắng. Giọng anh đã trầm nay lại thêm khàn đυ.c, du͙© vọиɠ ngập tràn.
"Tôi không đợi được."
Vi Vũ nói rồi lại bắt đầu nghịch ngợm hai quả anh đào nhỏ xinh của cô, khiến cô không ngừng run rẩy. Chân của Lạc Kỳ co rút lại giống như con tôm vừa cho vào nồi hấp, cứ ngọ nguậy không ngừng. Tay anh luồng xuống, chạm vào những cánh hoa đang mơn mởn thấm vào một thứ chất lỏng tinh túy.
"Ướt như vậy rồi, còn muốn dạo đầu nữa?"
"Đừng... Nói nữa... Làm đi..."
Anh khẽ cười, sự ngây thơ này của cô liền khiến lòng anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Một cậu bé rong ruổi lạc vào cánh đồng hoa, bị những đoá hoa thơm cuốn hút như một chú ong tìm thấy mật ngọt. Vi Vũ đắm mình vào trong cơ thể của Lạc Kỳ, đưa cô đi đến cao trào của du͙© vọиɠ.
Cô thở đều đều, mồ hôi tuôn ra như tắm trên cơ thể ngọc ngà trắng trẻo. Nắng vàng rọi vào cửa sổ, phủ lên tấm lưng trần rắn rỏi của Vi Vũ theo từng chuyển động nhịp nhàng của anh. Lạc Kỳ nhíu mày, kêu lên một tiếng vì nhụy hoa ở nơi sâu nhất vừa được chạm vào.
"A... Á..."
Hoan ái qua đi, bên ngoài trời cũng bắt đầu vơi nắng mà đổ cơn mưa rào. Lạc Kỳ nằm nhoài người trên giường, hé mắt nhìn Vi Vũ đang nằm ở bên cạnh.
Cô cứ nghĩ rằng anh đã ra khỏi phòng, nào ngờ anh vẫn còn nằm ngay đây và còn đang nhìn cô không rời. Lạc Kỳ bất giác nhắm mắt lại, nằm im bất động vờ như mình đang ngủ. Vi Vũ vậy mà cũng không chút hoài nghi gì, tay đưa ra nhẹ nhàng chạm lên gò má mềm mại của cô. Ánh mắt này, thâm tình đến độ có thể hoà tan vào gương mặt xinh đẹp ấy.
Lạc Kỳ không nghe thấy có động tĩnh gì, nhưng cũng không vội vàng mở mắt vì cả người cô cũng đã mềm nhũn. Nằm cuộn mình trong chăn, bỗng nhiên đầu cô được nâng lên cao hơn chút, sau đó lại đặt vào thứ gì đó rất êm.
Là cánh tay của anh.
Vi Vũ vòng tay ôm cô trong lòng mình, nâng niu cứ như một món bảo vật. Lạc Kỳ ngơ ngác, mở mắt ra chỉ nhìn thấy một phần da thịt trước ngực của anh, cùng với mùi hổ phách thoang thoảng.
Anh ta... Hôm nay sao vậy nhỉ?
Anh dịu dàng hôn lên tóc cô, dù là vậy vẫn rất cẩn thận vì sợ cô thức giấc. Giọng anh âm trầm vang lên trên đỉnh đầu của Lạc Kỳ, rất khẽ khàng mà cũng đầy những thổn thức khó tả.
"Đời này của tôi, có em là đủ rồi."
Vu Vi Vũ? Anh...
Sự ôn nhu mà anh mang đến, thoáng chốc khiến Lạc Kỳ không quen mà thấy choáng ngợp.
Cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay biết.
Ngủ đến tận chiều, lúc Lạc Kỳ tỉnh dậy đã thấy khoẻ hơn một chút. Thông báo điện thoại trên bàn rung lên làm cô tỉnh táo hẳn, thò tay ra khỏi chăn lấy nó xem.
Là bản tin hot search.
"Hạ Giai Giai tại buổi họp báo ra mắt phim đã nhắc đến minh tinh Lý Lạc Kỳ, hết lời khen ngợi."
Hạ Giai Giai? Cô ta có uống nhầm thuốc không vậy? Bình thường họp báo hay tham dự các sự kiện còn tỏ rõ thái độ, hôm nay cô ta bị thứ gì đó rơi phải đầu sao?
Lạc Kỳ nhíu mày, lướt lên lướt xuống xem một loạt các bản tin hiện lên hot search, đều liên quan đến cô và cô ta.
"Nghi vấn Hạ Giai Giai và Lý Lạc Kỳ không còn cạch mặt nhau."
"Nói tốt cho minh tinh Lý Lạc Kỳ trong buổi họp báo. Là vô tình hay cố ý?"
Ngẫm nghĩ một hồi, cô chợt nhớ đến đoạn băng ghi âm mà mình nghe được từ chỗ của Vi Vũ. Có lẽ lần đó anh đã tác động đến cô ta không ít, khiến cô ta bây giờ xoay một vòng như chong chóng. Lạc Kỳ quả thực không thể ngờ, tiếng nói của anh lại có sức ảnh hưởng đến như vậy. Điều này càng làm cô tò mò hơn, muốn nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại hôm đó.