Tần Viễn bế Hoa Ly chạy ra sân rồi đặt cô ngồi trong xe, phóng xe ra ngoài suýt nữa thì làm hỏng cổng chính. Anh tức tốc đưa cô đến bệnh viện, nhìn khắp đại sảnh để tìm bác sĩ. Có một nhân viên y tế nhận ra anh cần giúp đỡ, vội vàng chạy đến hướng dẫn để anh đặt cô nằm trên giường bệnh rồi đẩy đi.
“Nếu như cần máu thì cứ lấy máu của tôi!”
“Tần tổng đừng sốt ruột, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô Diệp mà!”
Anh gật đầu, nhìn bác sĩ đi vội vào phòng cấp cứu rồi đóng cửa lại. Anh thở dài, đi đến bức tường đối diện rồi đấm thật mạnh vào nó. Vì anh không nghĩ rằng Hoa Ly sẽ nghĩ đến chuyện này, sẽ nghĩ đến việc tự sát. Cô đang muốn giải thoát, cô đang muốn thay cha mình chuộc lại lỗi lầm và kết thúc mọi chuyện. Nhưng Tần Viễn thì không, ngoài miệng luôn nói muốn dày vò cô vậy mà trong thâm tâm vẫn không buông bỏ được.
Sau hai tiếng đồng hồ cấp cứu, bác sĩ đi ra rồi đến chỗ của anh.
“Cũng may được đưa đến kịp thời, vết cắt suýt nữa thì vào động mạch chủ.”
Hoa Ly! Em điên rồi sao? Hay em muốn làm tôi phát điên lên thì em mới thấy vui đây?
Cửa phòng bệnh mở ra, Hoa Ly đã tỉnh lại và đang nằm mở mắt nhìn ngoài cửa sổ. Những cành hoa mận trắng đu đưa trong gió, vài cánh hoa rơi rụng trên thảm cỏ xanh. Cảnh vật thanh bình như vậy, trong trẻo như vậy nhưng lòng cô lại vô cùng u ám. Tần Viễn bước vào, tiếng bước chân của anh làm cô khó chịu không muốn nghe, càng không muốn nhìn.
“Anh còn cứu tôi để làm gì? Tôi chịu dày vò như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
Tần Viễn ngồi xuống bên mép giường, kéo tay cô lại gần để xem vết thương ở cổ tay của cô.
“Nói ít một chút đi!”
Hoa Ly quay sang lườm anh, sau đó giật tay lại. Nhưng lúc này cổ tay cô chỉ vừa mới khâu lại vết rách và băng bó, vừa hết thuốc tê nên rất đau, vốn không đủ sức giằng co. Tần Viễn biết như vậy nên không chịu thả, mắt anh nhìn chằm chằm vào cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi nói.
“Nhúc nhích sẽ đau!”
Tần Viễn nhẹ nhàng nâng cánh tay của cô lên, vết thương trên tay cô làm anh chạnh lòng, mặc dù trên mặt vẫn mang nét lạnh lùng xa cách. Anh im lặng một lúc rồi đặt xuống, quay lưng lại với cô.
“Lần sau đừng làm mấy chuyện vô bổ này nữa! Em cũng không phải trẻ mới lên 3, đừng khiến người ta nhọc lòng.”
Hoa Ly quay sang nhìn anh, cô gượng người ngồi dậy, lúc ấy anh vừa đưa tay ra muốn giúp nhưng lại thu về.
“Anh mới là người làm chuyện vô bổ đấy! Nếu đã chán ghét tôi như vậy thì sao còn cứu tôi làm gì?”
Tần Viễn không trả lời câu hỏi này, đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm cửa lại, vì nắng đã lên cao. Anh xem như mình không nghe thấy câu mà Hoa Ly vừa hỏi, chỉ nói một câu.
“Tôi không muốn em phế cả đời mình theo cách đó đâu! Ít ra thì người làm chuyện đó phải là tôi mới đúng.”
Hoa Ly tức giận, cầm cái gối ở sau lưng mình lên rồi ném về phía của anh.
“Ra ngoài cho tôi!”
Anh nhìn cô nhún vai, sau đó quay lưng đi thẳng ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Hoa Ly ngồi dựa lưng vào thành giường, nhìn vết thương đã được băng bó trên cổ tay mình. Nếu như cô chết đi, thì quả thực trong thâm tâm vẫn có điều gì đó không cam lòng. Tần Viễn nói mình hận cô, muốn dày vò cô nhưng lại không để cô phải chết. Như vậy có phải anh vẫn còn yêu không? Hoa Ly đang tự nhủ với lòng mình, rằng đây chỉ là một cơn ác mộng và cô muốn kết thúc nó thật sớm.
Lúc nhận được giấy xuất viện, Hoa Ly hỏi bác sĩ thì mới biết trong thời gian cô ở phòng cấp cứu Tần Viễn đã đợi ở ngoài rất lâu. Anh từng to tiếng với một bác sĩ vì lề mề không vào phòng để cùng các y bác sĩ khác chăm sóc cô. Cô lấy ít quần áo cho vào túi, sau đó định bụng sẽ đi về một mình, nào ngờ vừa ra đến cửa thì gặp Hà Hiểu Nhi.
“Diệp Hoa Ly? Cô làm gì ở đây vậy?”
Cô ta nhìn xuống cổ tay của cô, sau đó nhếch môi cười.
“Bị tai nạn à? Có phải cô lại gây phiền phức gì cho Tần Viễn rồi không?”
Hoa Ly không có ý định đôi co với cô ta, hơn nữa cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà rồi lại chui vào phòng. Chọn cách không trả lời, cô xem như không nhìn thấy Hà Hiểu Nhi mà bước lên phía trước, nhưng lại bị cô ta chặn đường gây sự.
“Cô không trả lời tôi được à? Nhìn bộ dạng này của cô, chắc không phải là bị Tần Viễn chán chê rồi chứ?”
“Cô đừng quá đáng! Tránh ra để tôi đi!”
Hà Hiểu Nhi cười nhếch môi, nhìn thần sắc nhếch nhác này của Hoa Ly mà trong lòng đắc ý. Kéo tay lại rồi siết chặt lấy cổ tay của cô, cô ta chính là nhân lúc Tần Viễn không có ở đây mà giở trò.
“Tôi còn chưa nói xong mà cô lại muốn đi?”
Vết khâu ngay cổ tay của Hoa Ly bị cô ta bóp mạnh, khiến cô đau nhói đến mức lông mày nhăn lại. Cô lùi ra phía sau, cảm giác tủi thân khi bị ức hϊếp khiến cô như rơi vào ngõ cụt. Bỗng một bàn tay thon dài đưa ra, giật lấy cánh tay của Hà Hiểu Nhi rồi gạt cô ta sang một bên. Ngước lên nhìn thấy Tần Viễn, còn thấy anh đang nắm tay mình, cô ta liền ảo tưởng bản thân mà làm ra một vở kịch mỹ nhân diễm lệ yếu đuối.
“Tần Viễn! Hoa Ly cô ấy…”
Anh bất ngờ buông tay Hà Hiểu Nhi ra rồi cầm cổ tay bị thương của Hoa Ly lên, nhìn vết thương dường như đã bị rách ra, đang rỉ máu.
“Tôi đã nói thế nào? Tay đang bị thương thì đừng.
quơ quào lung tung, tại sao không nghe lời?”
…