Đàm Tiểu Ân đột nhiên đưa ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ… Nhảy xuống từ cửa sổ để trốn đi?
Nghĩ là làm, cố gắng lết thân thể đau đớn của mình lại gần bệ cửa sổ, đôi tay nhỏ nhắn bấu chặt vào thành cửa, cố gắng đứng dậy, không lo toan đến độ cao là bao nhiêu, rơi xuống có chết hay không, lúc này cô đã không còn suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, cả cơ thể ưỡn người ra, để bản thân rơi xuống…
Bên tai chỉ còn nghe được tiếng gió vụt qua màng nhĩ, toàn bộ hình ảnh trước mắt hoàn toàn mờ đi.
…
Tỉnh lại lần nữa, đập vào đôi mắt Đàm Tiểu Ân vẫn là trần nhà trắng tinh.
Mơ, vẫn là mơ! Vậy mà suýt chút nữa, cô đã tưởng rằng bản thân thực chất đang thực sự sống ở trong đó. Cảm giác sợ hãi rùng mình cùng những cơ đau đến muốn lóc xương lóc thịt đều đã biến mất.
“Tiểu Ân… Em tỉnh rồi, thực đã tỉnh rồi?”
Vừa tỉnh lại, nên mắt còn lờ mờ chưa nhìn rõ. Đàm Tiểu Ân lại tưởng rằng mình nghe nhầm, vì sao lại nghe thấy tiếng chị gái vang vảng bên tai như vậy cơ chứ? Chị gái lúc này làm sao lại có thể xuất hiện ở thành phố Willow này được…
Nhưng không phải Tiểu Ân nghe lầm, Đàm Nhu Nhi thật sự đang ở đây. Chỉ vài phút trước thôi, Vu Hân đã vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy một người có khuôn mặt giống y hệt Tiểu Ân xuất hiện trước mắt mình.
Nói giống y hệt thì không đúng lắm, bởi khuôn mặt cho dù thực sự giống nhau như hai giọt nước. Nhưng chỉ cần nhìn một cái liền có thể cảm thấy khác biệt, Tiểu Ân trong sáng đáng yêu, còn người này lại có nét xinh đẹp thoát tục, khí chất trầm ổn của một người từng trải. Nhưng lúc này đây, biểu cảm của cô gái ấy chỉ vỏn vẹn lại hai chữ: lo lắng.
Trông thấy Vu Hân, cô gái ấy lập tức tiến lên trước, gượng hỏi.
“Đây chính xác là phòng bệnh của Đàm Tiểu Ân đúng không?”
Vu Hân ngơ ngác một lúc rồi mới gật đầu, phát ra một tiếng “Phải.”
Nhận được sự khẳng định đến từ cô gái trước mặt, Đàm Nhu Nhi cảm ơn một tiếng, sau đó liền tức tốc đi vào. Đêm hôm qua, Đàm Nhu Nhi cảm thấy l*иg ngực mình co thắt lại, bất an trong lòng càng ngày càng tăng lên. Không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tiểu Ân hỏi tình hình.
Cái mà chị không ngờ tới chính là… Từ thông tin của người nghe điện thoại, chị lại nghe ra, đứa em gái bé bỏng của mình bị người khác làm bị thương? Còn là ngay tại Đàm gia?!
Đàm Nhu Nhi không nghĩ nhiều, liền lập tức đặt một vé máy bay về thành phố Willow. Khi vừa đáp xuống sân bay thành phố Willow, lại gặp Lâu Vĩnh.
Lâu Vĩnh nói vì lo sợ chị gặp bất trắc, cũng bỏ dở cuộc họp của mình chạy theo chị đến đây… Nhưng chỉ cần liếc qua một cái là Đàm Nhu Nhi có thể nhận ra, người này đi là giám sát chị chứ lo lắng cái khỉ mốc!
Nhưng Đàm Tiểu Ân quan trọng hơn, Nhu Nhi cũng chỉ đành để mặc anh ấy đi theo mình. Chị theo chỉ dẫn của người hôm qua mà chạy đến bệnh viện thành phố.
Tiểu Ân từ từ nâng người mình lên, tựa vào thành giường, vết thương ở ngay bụng tuy vẫn đau rát, nhưng cô biết, so với lần trước lúc cô tỉnh thì đã đỡ hơn rất nhiều. Đầu cũng không còn quá đau nữa.
Lúc này, cô mới đưa mắt nhìn một vòng căn phòng, sau cùng là dừng lại trên người Nhu Nhi. Đáy mắt dao động, vui sướиɠ cất tiếng, nhưng cổ họng lại khô khốc, chỉ có thể phát ra tiếng động rất nhỏ.
“Chị… Chị…”
Đàm Nhu Nhi ôn nhu mỉm cười, nụ cười thực xinh đẹp, nhanh chân chạy đến bên cạnh Tiểu Ân, đem đứa em gái bé bỏng của mình ôm vào lòng, từng ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ của đứa em gái ngốc, khoé miệng cong lên, nhỏ giọng nói.
“Ừm, là chị, Nhu Nhi đây, không phải là mơ tưởng, chị là thật…”
Người ta nói, chị em liền tâm quả thật không sai, mà đặc biệt hơn nữa là chị em song sinh. Chỉ cần một ánh mắt, Đàm Nhu Nhi đã hoàn toàn nắm bắt được tâm trạng của cô bé ngốc trước mặt này.
Vu Hân thấy cảnh này, trái tim tựa như có dòng nước ấm chảy vào… Thì ra không phải gia đình Tiểu Ân không có người đối xử với cô tốt. Thực chất là do Vu Hân chưa nhìn thấy mà thôi. Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Ân liền biết, người chị này đối với cô vô cùng có ý nghĩa.
Vu Hân sau đó cũng biết điều, bước ra khỏi phòng, để cho hai người có không gian riêng.
Cô ấy vừa đóng cửa lại cũng là lúc Đàm Tiểu Ân dời khỏi cái ôm của chị gái, Đàm Nhu Nhi khẽ cười, đưa tay ra, từ từ lau đi giọt nước mắt đang trôi theo gò má của em ấy, sau đó đưa tay còn lại lên xoa đầu cô.
Bất chợt, Đàm Tiểu Ân nhìn chị, đôi mắt đen láy trong veo hiện ra vẻ sợ hãi vô hình. Cô mấp máy môi.
“Chị… Cha mẹ là người xấu sao?”
Đàm Nhu Nhi sững người lại, dừng toàn bộ động tác, chỉ có ánh mắt là mãi dừng trên người cô.
“Vì sao em lại nói vậy?”