“Đàm Tiểu Ân, đêm nay tôi liền chứng minh cho cô thấy, thứ mà tôi muốn nhắc đến là cái gì.”
Đàm Tiểu Ân cảm nhận được rằng, ông xã của cô chắc không còn giận gì nữa… Nhưng vì sao giác quan thứ sáu như đang mách bảo với cô rằng, cô đang chuẩn bị đón nhận một thứ còn đáng sợ hơn sự tức giận của ông xã vậy?
Trong lòng càng bất an hơn khi thấy Âu Minh Triết nhấc bổng cô lên đặt lên ghế sô pha, ánh mắt kia của hắn nhìn xuống khiến Đàm Tiểu Ân lo lắng đến không dám nhúc nhích.
Tựa như là bản năng của con người vậy. Đàm Tiểu Ân men theo ghế dài mà càng ngày càng lùi về phía sau. Hắn tiến một cô sẽ lùi một.
Âu Minh Triết nhìn thấy hành động lo lắng đề phòng của Đàm Tiểu Ân, trong lòng có chút không vui, cánh tay dài vươn ra, lập tức tóm gọn Đàm Tiểu Ân, ép cơ thể của cô trở lại bên cạnh mình.
“Vì sao lại muốn lùi về sau?”
Giọng của hắn lúc bình thường đã vô cùng quyến rũ, lúc này phát ra tiếng nói có hơi khàn khàn càng khiến Đàm Tiểu Ân trong chốc lát ngơ ngẩn.
Đàm Tiểu Ân chỉ biết lắc đầu. Đôi đồng tử đen láy, dưới ánh đèn điện chiếu xuống, có thể thấy nó đang giãn ra.
Đàm Tiểu Ân nghĩ mãi vẫn không ra lí do mà mình muốn lùi về sau, nhưng mà ý niệm trốn chạy vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cô…
Âu Minh Triết với dáng vẻ tà mị như thế này, Đàm Tiểu Ân vô cùng không quen. Còn có chút sợ…
“Minh Triết… Cái này, anh đừng… Đừng có tiến lại gần nữa… Em… Bây giờ phải đi ngủ.”
Đàm Tiểu Ân tìm một lí do thoái thác, cốt yếu là muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Đôi mắt của cô không dám nhìn thẳng, bởi vì khoảng cách của cả hai đều rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn loáng thoáng mạch máu trên trán của Âu Minh Triết.
Nhưng hắn dường như không muốn tha cho cô, một tay nâng cằm cô lên, đối diện với ánh mắt của mình. Môi lần nữa hôn xuống, cuốn trọn dư vị ngọt ngào của cô vợ nhỏ.
Sau đó thì di chuyển dần lên phía tai, đầu lưỡi khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm của cô, khiến cho Đàm Tiểu Ân phút chốc rùng mình. Cảm nhận được cơ thể của cô có phản ứng, Âu Minh Triết cong cong khoé môi, nói nhỏ vào tai của cô.
“Lâu ngày ngủ muộn một chút cũng không sao đâu.”
Đàm Tiểu Ân bị chọc đến cơ thể cũng cảm thấy khác lạ, lo lắng trong lòng càng ngày càng tăng thêm.
Cô trừ bỏ biết hôn phớt ngoài da thì với phản ứng cơ thể đều không biết gì. Cũng không thể trách được cô, hồi còn học ở nước ngoài, tiết giáo dục giới tính là tiết không bắt buộc.
Đàm Tiểu Ân toàn dùng thời gian đó để làm thêm giờ, vậy nên cảm giác lạ lẫm lúc này khiến sợ hãi trong cô càng tăng thêm. Cả cơ thể đều trở nên căng cứng, tay nhỏ nắm chặt góc áo phía dưới của hắn. Khiến cho nơi đó nhăn nhúm lại.
Âu Minh Triết tiếp tục hôn xuống, một bàn tay của hắn cũng bắt đầu không yên phận, từ từ lần mò vào áo cô, sờ đến một bên bánh bao mềm mềm của cô, cách một lớp áo mà xoa nắn.
“Minh… Minh Triết, anh đang làm cái gì…” - Đàm Tiểu Ân cắn răng, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn hỏi.
“Ăn cô…”
Nói xong, cả người đè cô xuống sô pha, cả người Đàm Tiểu Ân bị hắn kẹp chặt trong lòng. Ngón tay lần mò theo đường eo mềm mại đẹp đẽ thăm dò xuống phía dưới. Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, nóng rực.
Đàm Tiểu Ân bị trêu ghẹo, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, tựa hồ cơ thể như đang chìm xuống dưới nước, hít thở ngày càng khó khăn, ý thức càng mơ hồ hơn.
Cô không thể đoán ra được cơ thể của mình đang bị gì, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Khi hắn chạm tới nơi tư mật của mình, Đàm Tiểu Ân như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, trước mắt như bị một tầng sương mù che khuất.
“Triết… Không được… Nơi đó… Nhột quá.”
“Chỉ nhột thôi sao?”
Người đàn ông cười mị hoặc, thôi không sờ loạn ở phía dưới nữa. Đàm Tiểu Ân lúc đầu còn tưởng rằng hắn đã kết thúc rồi, thật không ngờ bàn tay kia lại di chuyển lên phía áo của cô, từng ngón tay thon dài lần lượt gỡ bỏ từng cúc áo một. Ngón tay ở bên tay còn lại cũng không rảnh rỗi, vẫn tiếp tục vân vê đùa bỡn vẻ đẫy đà xinh xắn của cô.
Cho tới khi cúc áo bị cởi quá nửa, áo ngực màu trắng, đồng dạng với làn da trắng như tuyết của cô. Cảm giác lành lạnh ập vào ngực khiến Đàm Tiểu Ân không khỏi dật thột.
“Anh… Anh làm gì…”
“Lấy tay ra.” - Âu Minh Triết mặt không đổi sắc nhìn cô trả lời.
“Nhưng anh… Anh chỉ cần rút tay ra từ chỗ luồn vào là được mà… Cái… Ách…”
Đàm Tiểu Ân còn đang định bất mãn, nhưng cuối cùng lại bị Âu Minh Triết nuốt trọn. Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý, áo của hắn mới nãy vừa bị cô núm chặt, giờ phút này đã không còn nằm trên người của hắn nữa.
Cơ thể rắn chắc dán trên người của cô. Theo nhịp thở của hắn, Đàm Tiểu Ân cũng bắt đầu thở dồn dập, môi bị hôn đến ửng đỏ, ướŧ áŧ đến mê hồn.
Tận dụng lúc hôn cô, Âu Minh Triết đã cởi phăng chiếc quần bên ngoài của cô. Cả người Đàm Tiểu Ân lúc này vẫn còn áo qυầи ɭóŧ thân, nhưng cô lại cảm giác như bản thân đang trần trụi trước mắt của chồng mình.
Âu Minh Triết chuẩn bị cởi bỏ quần của mình, hạ thấp người xuống luồn qua bên tai cô thủ thỉ.
“Lát nữa sẽ đau, nếu không chịu được thì cứ cắn tôi nghe chưa?”
***
Ngọt không, gió hôm nay phải làm văn, mãi mới viết được từng này chữ. Nói thật lần đầu viết h, tay chân bủn rủn luôn.
Các bạn phải vote, cmt và tim cho gió đó nhé!