Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu

Chương 25: Âu lão gia tìm đến.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âu Minh Triết khẽ cau mày, vậy mà lại quên mất chuyện Chu Việt vẫn đang ở đây. Hên là lúc nãy hắn không mở loa, nếu không thì giọng nói đáng yêu kia đã bị tên này nghe sạch rồi còn gì?

Phất tay bảo cậu lui ra, cả người hắn sau đó tựa vào sofa thở dài.



Đàm Tiểu Ân bị Vu Hân nghe lén, còn bị cô ấy chọc cho xấu hổ. Tiếp đó cũng không gọi nữa. Vu Hân vẫn không chịu bỏ qua, cứ đi lẽo đẽo theo cô mà cười nói:

“Tiểu Ân, Tiểu Ân, hay cậu gọi lại lần nữa đi, cho mình nghe lại cái giọng soái ca đó đi mà.”

“Không được, cậu có người yêu rồi, không được đặt chủ đích lên chồng mình!” - Đàm Tiểu Ân quả quyết lên giọng.

“Ấy, đừng hiểu nhầm, mình chỉ muốn nghe cái giọng thôi, giọng nói quả thực vô cùng dễ nghe…”

Vu Hân luyên thuyên rất nhiều, cũng không nghĩ gì mà đi theo Đàm Tiểu Ân, không quan tâm xung quanh đang ở nơi nào. Ai mà biết được vừa nói xong câu kia đã bị tên âm hồn bất tán chen vào.

“Giọng ai dễ nghe vậy?”

Doãn Lập Thành đứng dựa lưng vào cửa tiệm sách. Trông bộ dạng đã chờ kha khá lâu.

Vu Hân lúc này mới biết rằng, mình đã đến hiệu sách từ lúc nào. Đàm Tiểu Ân cái cô bạn đáng ghét đã chui tọt vào hiệu sách từ lâu, còn đang giúp bà Trương sắp xếp mấy chồng sách, truyện. Chẳng lẽ nãy giờ những gì cô nói đã bị tên này hoàn toàn nghe sạch rồi sao? Hậm hực nhìn tên kia, Vu Hân xì một tiếng rõ to rồi mới trả lời:

“Chồng của Đàm Tiểu Ân.”



Đàm Tiểu Ân đang kê ghế lên để cất chồng sách lên bục cao hơn. Đang chuẩn bị bước xuống thì nhìn thấy Vu Hân mặt hằm hằm đi đến gọi lớn.

“Đàm Tiểu Ân, cậu xuống đây làm chứng cho mình!”

Cô dù không biết có chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng như ăn phải bom của Vu Hân đương nhiên vội vội vàng vàng leo xuống, tiếp đất an toàn mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy. Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý, phía sau Vu Hân còn có người. Hình như là chàng trai bước ra từ quyển thanh xuân vườn trường hôm qua.

“Có chuyện gì sao?”

“Cậu, mau nói cho tên kia biết, có phải…” - Vu Hân chưa kịp nói xong, người con trai đứng ngang bên cạnh đã đẩy cô sang một bên. Sau đó tiến đến thay thế chỗ của cô ấy, nghĩa là đối diện với Đàm Tiểu Ân.

Anh đưa tay ra, dùng nụ cười nồng ấm như tia nắng mặt trời buổi sáng mai để chào hỏi cô.

“Doãn Lập Thành.”

“Đàm Tiểu Ân.” - Đối với thanh mai trúc mã của bạn thân, cô vẫn lịch sự đáp lại, nhưng không dám bắt tay. Nhìn sang cũng thấy ánh mắt của Vu Hân đang chăm chú nhìn Doãn Lập Thành, đáy mắt như chứa đựng điều gì khó hiểu.

“Giọng nói?”

“À là của ông xã nhà tôi, xin anh đừng hiểu lầm.”

“Không ngờ cô vừa trẻ vừa xinh đẹp như vậy mà đã có chồng rồi…”

Không biết vì sao mà Đàm Tiểu Ân cảm nhận được sự khác thường trong câu nói của người này. Vào lúc cô không biết phải đối đáp như thế nào, may mắn có vài học sinh cấp hai cấp ba gì đó bước vào. Cô thuận thế lấy lí do:

“Có khách rồi, hai người cứ thong thả mà nói chuyện né, tôi đi tiếp khách đây.”

Bà Trương bác ghế ngồi ở một góc, tay cầm hạt hướng dương cắn ăn. Ánh mắt nhìn đôi thanh mai trúc mã này có vài phần khác thường. Bà lấy che miệng để lấy vỏ ra, thực chất là che dấu nụ cười ẩn ý của mình. Xong rồi, đúng là nam nhân, đã không thể chờ đợi rồi…



Đàm Tiểu Ân về đến nhà đã gần 7 giờ tối. Định bụng rằng ăn cơm xong sẽ nhắn tin chúc ông xã ngủ ngon. Ai ngờ vừa bước chân vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ông nội của Âu Minh Triết… Nhầm nhầm, phải là ông nội của cả hai mới đúng. Đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Tuy ông đã già nhưng style thì không hề già. Ông đeo trên mắt một chiếc kính đen khiến cô liên tưởng đến mấy ông thầy bói ngày xưa… Hình tượng khiến cô suýt nữa nhảy dựng. Tình hình này coi bộ cô có nguy cơ cao bị tử vong vì đau tim mất.

Vừa thấy mặt mũi của cô về, thông qua kính đen nhìn dung nhan cháu dâu tuyệt mỹ, miệng ông cười vui thích. Tay ông chỉ về chỗ ngồi bên cạnh ý muốn cô ngồi xuống.

Lưu quản gia biết cô đang lo lắng chuyện gì thì mỉm cười ôn hoà, mở miệng giải thích cho cô.

“Thiếu phu nhân cô không cần lo lắng, Âu lão gia hôm nay đến vì muốn cùng cô ăn một bữa thôi. Ông bảo cô ngồi xuống…”

Âu lão gia dường như không thích Lưu quản gia nói chen vào, bĩu môi y hệt đứa trẻ, cất tiếng nói trả.

“Lưu quản gia, hôm nay cho ông về sớm đấy, kêu mọi người về luôn đi. Có mấy người làm tôi cùng cháu dâu trò chuyện không tự nhiên chút nào.”

“Nhưng bữa tối…”

“Đàm bé sẽ làm cho tôi ăn!”

“À vâng vâng.” - Lưu quản gia gật đầu đồng ý, tuy có hơi lo lắng cho thiếu phu nhân nhưng ông cũng không dám kháng lệnh của cấp trên.

Đàm Tiểu Ân nước mắt lưng tròng nhìn mọi người về hết. Trời ạ, làm sao bây giờ, lần đầu tiên ở với người nhà của chồng nhưng lại không có chồng ở bên cạnh. Cô còn nhát như vậy, Âu lão gia liệu có giống như mấy người bên nhà chồng trong mấy cuốn tiểu thuyết, hung hăng mổ xẻ cô như mổ xẻ nữ chính không?

Nữ chính trong truyện còn có bàn tay vàng của tác giả cứu trợ, còn cô thì có ai a…
« Chương TrướcChương Tiếp »