Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng cười lảnh lót, cùng tiếng kim loại va đập dưới sàn nhà, cảm giác sợ hãi đột nhiên bủa vây khiến cô lập tức co người lại. Sợ hãi không dám nhúc nhích…
Âu Minh Triết cảm nhận được sự khác thường từ cơ thể của cô, tuy không nỡ nhưng vẫn phải dừng lại. Kéo cô ra một khoảng, ánh mắt phát hoảng khi nhìn thấy cả người cô đang run rẩy.
“Đàm Tiểu Ân… Tiểu Ân, cô bị sao vậy?”
Đàm Tiểu Ân như không hề nghe thấy tiếng của hắn gọi, hai tay ôm đầu, đau đớn làm cho cô không chịu được, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều, miệng lẩm bẩm những câu khó hiểu.
Lúc nãy rõ ràng đang còn rất tốt cơ mà, hắn đã làm gì khiến cô sợ hãi co người lại như vậy?
Một tay đẩy cơ thể run rẩy của cô vào trong lòng, lòng bàn tay ấm áp chạm vào lưng Đàm Tiểu Ân, nhẹ nhàng vỗ về. Hành động thật giống như đang ôm bảo bối trong tay, hắn còn không ngần ngại nhỏ giọng an ủi cô.
“Ngoan nào, Tiểu Ân, không sợ.”
Phải mất một lúc lâu sau, Đàm Tiểu Ân mới lấy lại được ý thức, cảm nhận cái ôm ấm áp của Âu Minh Triết. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Thật tốt, có chồng cư nhiên tốt như vậy?
“Em… Em ổn rồi… Anh buông em ra được không? Em… Khó thở.”
Cô rất muốn ôm thêm một chút, nhưng thật sự rất khó thở nha, hắn ôm chặt quá.
Nghe lời cô buông tay ra, hắn lần nữa cúi xuống, trán chạm vào trán cô, hai mắt màu hổ phách sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Nóng, Đàm Tiểu Ân cảm thấy hai má mình nóng lên rõ rệt, hương thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi. Mùi thơm này không ngờ lại khiến cô an tâm đến kì lạ.
Cô chỉ mở miệng, lại không nói ra bất cứ chuyện gì. Không phải là cô không tín nhiệm để nói cho hắn, chẳng qua cô không dám nói ra. Cô sợ, khi nói ra, hắn sẽ không bao giờ đối với cô tốt như vậy.
Trên đời này, rất ít người tốt với cô như vậy, nói cô lưu luyến cũng được. Nói cô xấu xa, ích kỷ cũng được. Cô không quan tâm. Cô không muốn lại có thêm một người nữa bỏ rơi cô.
Bị bỏ rơi nhiều rồi, cô thật sự sợ hãi cảm giác ấy. Vô cùng sợ…
Thấy cô không nói gì, hắn cũng không ép buộc cô. Vỗ đầu cô một cái, sau đó bảo cô ngủ trước, hắn vào thư phòng xử lý chút việc. Vừa nói xong, hắn đã nhanh chóng đi vào cửa thư phòng đóng cửa lại.
Khoảng khắc mà hắn đóng chặt cửa, hắn mới dám thở ra một hơi thật mạnh. Đưa tay lên trán, chen đi đôi mắt đẹp, miệng thầm rủa: “Chết tiệt!”
Không phải mắng cô gái ngốc kia mà là đang mắng chính mình… Lúc nãy, chút nữa thôi là hắn đã không giữ tỉnh táo mà đè cô xuống rồi.
Môi cô thật mềm, lại ngọt như kẹo đường, hắn càng hôn càng nghiện. Trong đầu không còn suy nghĩ được gì. Nếu không phải vì cô đột nhiên lạ thường, hắn có lẽ đã đem cô “thịt” trong đêm nay luôn rồi.
“Đàm Tiểu Ân…”
Âm vực phát ra trầm thấp, hắn tuy đã cho người điều tra sơ bộ về cô, cũng biết nhiều thứ về cô. Nhưng mà sao hắn vẫn cảm thấy không đủ? Cô so với hắn tưởng tượng, càng có nhiều vết thương hơn.
Chuyện Đàm Tiểu Ân và Đàm Nhu Nhi kia, hắn đương nhiên vẫn không tiết lộ ra, ít nhất là trong thời điểm này. Đàm Tiểu Ân làm cho hắn có rất nhiều bận tâm. Cô… Lại có chút giống…
Đàm Tiểu Ân ngẩn người trong phòng khách. Cả người co lại, tóc dài phủ xuống vai, hai mắt mơ màng nhìn vào khoảng hư không.
“Chị ơi, em phải làm sao đây?”
…
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy đã thấy mẩu giấy đặt ở đầu giường. Đã nhiều lần lén vào thư phòng hắn tìm truyện đọc nên cô biết, đây là chữ của Âu Minh Triết.
“Tôi đi công tác vài hôm, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe chưa? Nếu cảm thấy không ổn thì… Ừm, có thể liên lạc với tài khoản cô tạo liên lạc với tôi.”
Nhìn dòng chữ ngay ngắn trên tờ giấy note, cô đột nhiên mỉm cười. Nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy ghen tị, chữ của hắn làm sao mà đẹp như vậy, đẹp y hệt người vậy.
Cả hai đều không để ý rằng, hành động của họ, càng ngày càng giống một cặp vợ chồng thật sự.
Suy nghĩ một khắc, Đàm Tiểu Ân cất tờ giấy note này vào trong hộp bí mật của mình. Sau đó mò tới điện thoại, nếu hắn đã cho phép thì cô không ngần ngại mà nhắn tin nha.
Tin nhắn đầu tiên gửi vào lúc 6 rưỡi sáng.
“Em chuẩn bị đi học, còn anh?”
Cứ tưởng Âu Minh Triết sẽ trả lời ngay, không ngờ cô chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn nào hồi âm. Tâm trạng không hiểu sao lại có chút lo lắng.
Ngay cả trong tiết học, cô cứ cách 10 phút lại kiểm tra điện thoại một lần. Điều này đã lọt vào ánh mắt tinh tường của Vu Hân. Trước nay cô gái ngốc này có bao giờ để ý điện thoại như vậy đâu, còn nói điện thoại không có gì thú vị, vậy mà hôm nay lại khác một trời một vực như vậy?
Cau mày suy nghĩ một buổi trời, Vu Hân nhịn không được mà hỏi một câu:
“Đàm Tiểu Ân, cậu có phải đang nhắn tin nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông khác?”