“Không phải anh bảo rằng cách xa cô ta ra một chút hay sao?”
“Anh cũng không cần thù dai như vậy đâu chứ, dù sao cũng là người một nhà mà.” - Tiểu Ân bĩu môi, quay đầu sang một bên trách cứ. - “Em nghe hết chuyện của ba người rồi, xì!”
Âu Minh Triết nghe tiếng xì của vợ nhỏ, trong lòng tuy có chút tức giận nhưng bản thân bất lực không thể làm gì được. Trong đầu ngầm hiểu “chuyện ba người” trong miệng Tiểu Ân là gì, cũng dễ dàng đoán được người kể cho vợ nhỏ nhà mình nghe là ai.
Ánh mắt sắc bén của hắn lúc này lướt qua Hàn Trạch Vu, như muốn xuyên qua hắn ta mà nhìn đến người phụ nữ ở phía sau kia, cao giọng hỏi tội:
“Cô đã cùng em ấy nói những gì?”
Triệu Kỳ Nhan mím môi không đáp, nhìn qua phía Tiểu Ân đang làm các hành động kì quái, đáng buồn là cô ấy lại hiểu được những hành động kì quái ấy mang ý nghĩa là gì. Nếu ở một tình huống khác, con người khác, có thể nói rằng, cô bé kia lại đang ở sau lưng chồng mình cỗ vũ tình cũ hành gắn lại mối quan hệ sứt mẻ.
Triệu Kỳ Nhan hiểu được ý tốt của cô bé, nhưng thật sự cô đã rất cố gắng mở miệng, vẫn là thốt ra mấy tiếng cà lăm rồi ngậm ngùi im lặng.
“Tôi… Tôi…”
Tiểu Ân nghe Triệu Kỳ Nhan nói xong, không khỏi cất tiếng thở dài ảo não. Chị Nhan Nhan ơi là chị Nhan Nhan, dũng khí của chị bay đi đâu hết rồi?!
Hàn Trạch Vu còn tưởng Triệu Kỳ Nhan bị dọa sợ, ngay lập tức lấy tay đẩy cô ra phía sau lưng mình. Bên tai rì rào tiếng gió thổi, xen vào đó là tiếng trầm ấm an ủi của hắn ta dành cho Nhan Nhan.
“Không cần sợ, anh bảo vệ em.”
Triệu Kỳ Nhan thật sự muốn nói rằng bản thân không phải là sợ, nhưng mà lời đến cửa miệng đã bị nuốt xuống bụng. Trong lòng thầm xin lỗi Tiểu Ân, chị là hổ với thiên hạ, nhưng trước mặt ông xã của em… Chị xin núp sau người khác làm mèo vậy. Đôi mắt màu hổ phách cùng khí tức bao quanh người của hắn, chị thật sự không bì được đâu!
“Sao lại không trả lời?” - Âu Minh Triết nhìn một màn ân ái trước mặt, chân mày cau lại thành một đường.
Hàn Trạch Vu chậc lưỡi, nhìn thằng em họ đã từng thân thiết trước đây, bây giờ lại đối diện hắn cùng người hắn bảo hộ chất vấn, thâm tâm vẫn có cảm giác mất mác.
“Âu Minh Triết, chuyện năm đó đã qua lâu rồi, cậu cũng không cần hướng cô ấy gây khó dễ nữa.”
“Hừm, anh nói cũng thật hay nhỉ? Năm đó cô ta nhân lúc người gặp nạn, giả vờ làm cô bé mất tích mà tôi tìm bao nhiêu năm, lại còn vào ngày sinh nhật của tôi chuốc thuốc tôi, lợi dụng muốn lên làm Âu phu nhân. Vậy mà sau tất cả những chuyện đó, cô ta không một lời xin lỗi đã lẩn đi. Anh thân là anh họ của tôi, lại hướng đến một người phụ nữ như vậy cầu tình? Năm đó còn không ngần ngại cùng tôi vạch rõ quan hệ. Lại nói, cùng tôi hai bên đối chọi?”
Cảm giác ông xã nhà mình sắp sửa tức giận, Tiểu Ân chỉ đành kéo góc áo của hắn. Đợi khi hắn im lặng quay đầu nhìn về phía cô, cô liền dương đôi mắt to tròn tủi thân của mình nhỏ giọng nói với hắn.
“Triết, anh đừng quát. Chị Nhan Nhan cùng anh họ của anh thực ra vẫn xứng đáng để có một lời biện hộ cho bản thân họ mà…”
Trời ạ, Tiểu Ân sau đợt này lại có thêm một kinh nghiệm mới về ông xã của cô. Chính là chuyện Triết ca của cô thù thật sự rất dai ah. Trong lòng cô, nơi nào đó lại nhiều thêm một tiếng thở dài…
“Em…” - Âu Minh Triết nhìn vật nhỏ đang trông chờ hắn nói được, cổ họng như có thứ gì chắn ngang, cục tức trong lòng cũng vì thế mà cứ nghẹn ở một chỗ, muốn ra cũng không được.
Hàn Trạch Vu có chút bất ngờ nhìn lại Tiểu Ân, cô gái này trên dưới một bộ dạng nhút nhát, lại vì chuyện của hai người họ mà đi cầu tình với Âu Minh Triết. Hảo cảm đối với cô từ con số âm ban đầu giờ đã có thể lên hai con số.
Lại nghĩ, cô ta không ghen hay tức giận sao? Dù gì những lời mà người em họ này nói đều là sự thật, bất quá nó đã là chuyện của quá khứ rồi, Triệu Kỳ Nhan đang nắm chặt lấy góc áo của hắn ta hiện giờ đã khác đi rất nhiều rồi.
“Được thôi, vậy giờ anh sẽ dóng tai nghe lời biện bạch của họ như em muốn đây. Hai người muốn giải thích chuyện năm đó như thế nào?” - Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp với đứa nhỏ nhà mình…
Chết tiệt, từ đâu mà cô học được chiêu trò rưng rưng nước mắt như vậy chứ?! Hại tâm hắn, dẫu biết rõ toàn là mấy giọt nước mắt cá xấu, nhưng vẫn cứ bị động tâm mà mềm nhũn, đáp ứng với cô.
Tiểu Ân nghe xong thì lập tức nín khóc, trên môi trưng ra nụ cười ngọt ngào ôm lấy hắn, dùng giọng nói nhỏ nhất của mình, hướng tới hắn khen một câu:
“Ông xã tuyệt vời nhất!”
Không biết rằng lời biện bạch của hai người kia sẽ như thế nào, nhưng Âu Minh Triết trong lòng lúc này đang mang tâm trạng hạnh phúc khó mà dứt ra được rồi. Chẳng qua trên khuôn mặt vẫn cứ giả vờ như không biết gì mà thôi.
Triệu Kỳ Nhan tất nhiên hiểu được cô bé đang cố gắng giúp cô tạo ra cơ hội hòa giải. Khẽ cắn môi lấy dũng khí, cô bước lên phía trước, mỉm cười đáp lại ánh mắt có phần lo lắng của Hàn Trạch Vu. Sau đó đứng trước mặt của Âu Minh Triết, thả lòng cơ thể một chút, giây tiếp theo cô cúi đầu xuống, trịnh trọng nói với người kia một tiếng:
“Thật xin lỗi.”
“Trước đây vì tình cảm mù quáng, nên đã hành động một cách không suy nghĩ như vậy. Tôi biết bản thân lúc đó đã sai hoàn toàn, nhưng lại vì tâm thế sợ hãi mà chạy trốn. Hại anh cùng Trạch Vu sau đó xích mích. Tôi… Không có lời biện hộ nào cho hành vi ti tiện của bản thân đã gây ra cả. Nếu như anh ghét, oán trách tôi thì đều không sau… Nhưng mà Hàn Trạch Vu không có lỗi, anh cùng anh ấy trước đó quan hệ tốt như vậy, lại chỉ vì đứa con gái ích kỉ như tôi mà sứt mẻ, điều đó là không nên.”
“Âu Minh Triết, anh đừng lo, tôi đã hiểu vì sao trước đây anh luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, cũng hiểu vì sao anh lại hận hành động của tôi như vậy. Vẫn cảm ơn anh năm đó đã đẩy tôi ra, để tôi vẫn còn mặt mũi quay đầu làm lại.”
Minh Triết từ đầu đến cuối đều không có bất kì phản ứng nào, đôi mắt màu hổ phách kia lúc này âm trầm, cũng không đoán được suy nghĩ của hắn sau khi nghe lời bộc bạch kia là gì.