“Là sự thật sao?”
Âu Minh Triết đương nhiên hiểu vợ mình đang đề cập đến câu hỏi lúc nãy. Hắn cũng không có ý định giấu giếm cô, vậy nên đã thành thực trả lời.
“Ừm.”
“Là bọn họ mua em về sao?”
“Ừm…”
“Bọn họ có hay chăng cũng là người đứng sau vụ việc lúc 5 tuổi em bị bọn buôn bán trẻ em kia bắt đi? Là bọn họ bán em đi đúng không?”
Âu Minh Triết có hơi bất ngờ trước câu hỏi này của cô, song dù không tình nguyện nhưng vẫn phải nói ra sự thật đau lòng.
“Ừm… Là họ làm.”
Nhưng trái ngược với vẻ mặt đau khổ mà hắn dự tính, vợ nhỏ của hắn lại quật cường hơn nhiều, cô không khóc, cũng chẳng có biểu cảm tức giận hay đau đớn gì. Cô chỉ đơn giản đưa một bàn tay của mình lên che đi tầm mắt của bản thân, sau đó thì không ngừng trượt người xuống…
“Tiểu Ân.”
“Ha…” - Tiểu Ân như người không xương sống, cơ thể cứ trượt dần cho đến khi cả người cô ngồi phịch xuống dưới đất, thở ra từng tiếng nặng nề. Chẳng tốn mấy giây sau, từ tai của mình, cô nghe thấy tiếng cười trào phúng, là tiếng cười trào phúng của bản thân cô.
Cô còn nghĩ rằng bản thân từ một đứa con bị chính cha mẹ ghẻ lạnh qua một tờ giấy xét nghiệm trở thành con nuôi đã khiến cô sốc lắm rồi. Lại không ngờ được suy đoán của mình, cái suy đoán đã bị hai người kia chối bỏ lập tức, vậy mà lại là sự thật…
Nghĩ thế nào cũng thật buồn cười mà, những kẻ cướp đi cô cùng chị gái của cô từ cha mẹ ruột, những kẻ nhẫn tâm đem một đứa nhỏ 5 tuổi không có lấy một chút sức lực chống trả nào đem bán cho bọn buôn trẻ em… Vậy mà bao năm qua cô vẫn xem bọn họ là những người cô yêu thương, kính trọng nhất. Cho dù nói sẽ không để ý đến bọn họ nữa, nói rằng buông cho trọn, kỳ thực ra vẫn có chút không nỡ… Bởi họ vẫn là cha mẹ, là người có công sinh thành.
Tiểu Ân trước nay đều không phải là một đứa ngu xuẩn. Chẳng qua cô luôn muốn đơn giản hoá vấn đề, cô luôn nghĩ rằng những người đó họ chắc chắn sẽ có mặt tốt, chẳng qua là mình chưa tìm ra mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao đây? Cô có nên tiếp tục tìm lí do để bao biện cho hành động của bọn họ hay không?
Không, chắc chắn sẽ không có một lần nào nữa!
Ổn định lại cảm xúc, Tiểu Ân cảm thấy chuyện này cũng không sao cả, chị gái cô mới là người bị bọn họ lợi dụng nhiều nhất. Chị ấy có thể không biết, cũng có thể đã biết chuyện này, nhưng chẳng phải chị ấy không bao giờ tỏ ra yếu đuối khóc lóc nỉ non sao? Trong khi cô đã được chị bao bọc cẩn thận như vậy, bây giờ lại dễ dàng vì những chuyện này mà đau lòng, chẳng phải là không đáng chút nào sao?!
“Tiểu Ân…” - Âu Minh Triết nhận ra sắc mặt cô không tốt, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự lo lắng, nhìn cô không rời.
“Không có chuyện gì, em không sao.” - Cô cố gắng cong khoé môi tạo ra nụ cười, lại không biết nụ cười kia hiện ra trong mắt hắn, so với khóc còn khó coi hơn gấp vạn lần.
“Minh Triết, anh ăn cơm đi, đừng lo cho em, em thật sự không sao.”
Nói đoạn, cô định quay gót rời đi, lại bị bàn tay có lực của người đàn ông giữ lấy. Âu Minh Triết không muốn cô rời khỏi đây, hắn sợ rằng cô gái của hắn chỉ đang giả vờ. Ít nhất trước lúc hắn chắc chắn cô không sao, thì cô phải ở đây cùng với hắn.
“Ở lại đây, ăn với tôi được chứ?”
“Anh sợ em sẽ xảy ra chuyện gì đúng không?” - Tiểu Ân nghiêng đầu nhìn ông xã của mình. Từ trong đôi mắt màu hổ phách kia, cô nhìn ra sự bất an của hắn. Không hiểu vì sao nhưng lúc này cô lại muốn cười.
Chậc, nói qua vẫn phải nói lại, vẫn nên cảm ơn mối quan hệ Đàm gia đã giúp cô có một người chồng yêu cô nhiều đến như thế này… Quan trọng hơn hết, chính nhờ Âu Minh Triết mà cô đã có cách nhìn nhận nhiều chiều về vấn đề. Nhờ vậy mà tính cách cô đã cứng rắn hơn rất nhiều… Nhìn hắn quan tâm cô như vậy, cảm xúc tiêu cực còn xót lại trong lòng cô cũng vơi đi gần hết.
Âu Minh Triết không trả lời câu hỏi của Tiểu Ân, nhưng từ trong ánh mắt của cô, hắn nhận ra điểm khác biệt.
Cô gái của hắn đang dần thay đổi rồi.
Nếu là trước đây, vợ nhỏ của hắn kiểu nào cũng đã mít ướt rơi nước mắt rồi. Nhưng đổi lại bây giờ, Tiểu Ân nhà hắn không chỉ không khóc mà còn vô cùng bình tĩnh. Lúc này nhìn kỹ khuôn mặt của cô, hắn cảm thấy nụ cười của cô dường như còn có chút vui vẻ…
Tuy nhiên, Âu Minh Triết vẫn không nhịn được mà nhíu mày, cất tiếng trầm thấp nói với cô.
“Em thay đổi rồi…”
“Hả?!” - Nội tâm của cô còn đang dang dở vụ khen ông xã. Đột nhiên nghe hắn nói vậy, Tiểu Ân phút chốc chưa bắt kịp được.
“Trước đây em phải tận mắt nhìn thấy tôi ăn hết cơm rồi mới rời đi, nhưng bây giờ đến cả ngồi ăn chung với tôi em cũng không muốn.” - Nói xong hắn còn trưng ra bộ mặt tủi thân nhìn về phía cô, như muốn lên án cô ức hϊếp hắn.
Tiểu Ân nhìn bộ dạng của Minh Triết lúc này, không nhịn được mà khẽ cười… Gì chứ, ông xã của cô đang làm nũng sao? Có phải là sự thật không vậy? Cô đang cố gắng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng sao cô lại thấy tình cách chồng của mình như đang đối ngược vậy?
Hết cách, Tiểu Ân đành phải với tay tới hộp cơm mình làm, mở ra từng ngăn một sắp xếp lên bàn, bản thân thì ngồi bên cạnh hắn, miệng không ngừng được mà nói ra những lời trong lòng.
“Tại lúc đó em cảm thấy nếu không xem anh ăn hết thì chắc chắn anh sẽ nhịn đói, để dành cơm lại chia thành hai buổi ăn từng ngày nha.” - Phía sau cô còn lí nhí nói nhỏ. - “Ai biểu lúc đó anh không lên tiếng phản bác, làm em tưởng anh bị ông nội ruồng bỏ, nghèo rớt mồng tơi.”
Mang tiếng là nói nhỏ, nhưng toàn bộ câu từ đều lọt vào tai của Âu Minh Triết, từng chữ từng chữ đều rõ ràng như ánh sáng ban ngày vậy. Làm hắn không nhịn được cũng phải bật cười.
“Bây giờ thì không nghèo rớt mồng tơi nữa à?”