Tại biệt thự Ngô gia.
Hắn được đưa về nhà nghỉ ngơi. Vắt não hết một ngày cuối cùng hắn cũng nhớ ra cô. Cô nhóc Bạch Nguyệt thời đi học đã tỏ tình hắn vô số lần.
Còn bây giờ....
" Đúng là thời gian làm thay đổi con người. " - Hắn nói khẽ.
Cốc, cốc, cốc...
" Vào đi." - Hắn nói.
Sở Trương đi vào, đặt một tờ giấy a4 lên bàn hắn :
" Theo điều tra chúng ta chỉ có thể điều tra những gì bên ngoài đều biết. Còn lai lịch của cô Bạch Nguyệt còn là một ẩn số."
" Ẩn số ?"
" Xin lỗi, là sơ xuất của tôi. Tôi sẽ điều tra lại."
Sở Trương biết, khi không hoàn thành công việc thì chủ tịch rất dễ nổi giận. Lần này đúng là sơ xuất của anh. Anh đứng đợi phong ba bão táp đến.
1s
2s
3s.....
Mọi thứ vẫn im lặng đến lạ lùng. Anh nhìn hắn, thì ra do hắn đang đăm chiêu suy nghĩ đến điều gì đó nên không quan tâm đến anh.
Sở Trương lặng lẽ đi ra ngoài. Anh nhấc máy gọi đến một số với một câu ngắn gọn :
" Cậu điều tra kĩ lưỡng về lai lịch tiểu thư Bạch Nguyệt. Có càng sớm càng tốt. Ông chủ cần."
" Cho tôi 2 tiếng. Tôi sẽ gữi kết quả cho cậu." - Bên kia trả lời một cách chắc chắn.
" Được." - Sở Trương tắt máy.
Phải biết, mạng lưới điều tra của Ngô gia không phải là dạng tầm thường. Thân phận có đặt biệt đến đâu cũng sẽ moi ra được.
Trong thư phòng, hắn vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ.
" Thân phận đặc biệt ?"
Lắc ly rượu trên tay, hắn gần như miên man nhớ đến cô. Hắn từ chối cô không phải không có lí do.
Ngay sau đó hắn cũng đã tìm kiếm cô rất lâu nhưng đều đáp trả hắn bằng sự lạnh lẽo rằng : Cô như đã bốc hơi khỏi thế giới.
Sau hai năm, cuối cùng cũng gặp lại. Lần này hắn không thể để cô biến mất lần nữa. Ngửa cổ, một hơi, uống cạn ly rượu. Đôi mắt mang sự vô hồn nhìn mãi lên bầu trời đầy sao kia.
Biệt viện Thiên Nguyệt.
Từ ngoài của chính, một cô gái với bộ sườn xám đen ôm sát người. Làm tôn lên đường cong hấp dẫn đó. Một bên bộ sườn xám là một đường xẽ dài từ đùi đi xuống, để lộ ra đôi chân thon thả. Làn da trắng mịn như sữa đó. Cô gái đi vào.
Hai bên đường đi hai hàng người nhìn thấy cô đồng loạt hạ quỳ, cúi đầu, lên tiếng :
" Đại tiểu thư. Mừng cô quay về."
Bạch Nguyện đi thẳng lên vị trí của mình. Chễnh chệ ngồi xuống, cô phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay mình. Thấp giọng :
" Đừng dậy hết đi."
" Vâng, tiểu thư."
Một người trong số đó đứng ra, kính cẩn nói :
" Đã điều tra và bắt được kẻ bắt tiểu thư. Hắn chỉ là chân chạy vặt cho Viên gia. Theo lệnh người, tôi cho bắt cả hắn và cha con Viên gia. "
Người vừa nói là Độc Đản, hắn là thân tín, là tay trái của cô trong Thiên Nguyệt này. Làm việc rất nhanh, hiệu quả cũng rất tốt.
Cô nhếch môi :
" Người đang ở đâu ?"
" Đang được nhốt ở tầng hầm. Chờ người xử trí."
Cô đứng dậy đi xuống tầng hầm. Theo sau cô là Độc Đản và hai người nữa. Còn lại đều trở về làm việc của mình
Tầng hầm mang vẻ âm u, đáng sợ của nó. Sự lạnh lẽo tột đỉnh khi các vách tường ở đây. Chỗ nào là không dính máu, chỗ nào không từng là nơi chôn xác của một số kẻ xấu số.
Từng bước cao ngạo cô đi đến nơi giam những kẻ đó. Cô ngồi xuống ghế, nhìn cả ba kẻ đó. Kẻ chạy vặt cho Viên gia nhìn thấy cô. Gương mặt hắn tỏ vẻ hoảng sợ. Không ngờ, kẻ bắt hắn lại là "cô gái nhỏ" hắn bắt hôm trước.
Ngày trước nhìn cô không chút gì đáng sợ. Nhưng bây giờ trong mắt cô chỉ tồn tại sát khí, cái sự dọa người này. Cô hoàn toàn khác.
Hắn tự hỏi : Bây giờ hắn hối hận còn kịp không ?