- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Nhỏ, Về Với Anh!
- Chương 2: Trói Người, Gọi Tôi.
Vợ Nhỏ, Về Với Anh!
Chương 2: Trói Người, Gọi Tôi.
Cô máy móc quay lại phía hắn. Từ từ mở mắt ra, nhìn hắn. Cô giật bắn mình, giật tay mình ra khỏi tay hắn, người như lò xo bật một phát đã cách hắn khoảng 1m.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm cô. Lập lại câu hỏi :
" Cởi thắt lưng của tôi, cô có chịu trách nhiệm với cuộc đời tôi không ?"
" Điên...điên hả ? Chắc tôi muốn cởi ?"
Cô lấp ba lấp bấp mới nói hoàn chỉnh một câu. Hắn nhìn cô một lúc, chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý.
" Không muốn ? Thế cái này tự rơi sao ?"
Hắn chỉ vào khăn tắm của mình. Đầu cô lúc này đầy hắc tuyến .... cô hối hận rồi, hối hận vì quay lại giúp hắn. Giờ thì hay rồi, hắn xem cô thành kẻ biếи ŧɦái luôn rồi.
Cô mạnh miệng nói :
" Có lòng tốt giúp đỡ, thế quái nào bị xem thành kẻ có ý xấu. Trong mắt anh, ai cũng xấu như nhau à. "
" Thẹn quá hóa giận ? "
Ngô Vương buông một câu khiến cô chẳng biết phải nói gì.
Lửa giận của cô sắp không thể tiết chế nữa. Cô hùng hổ đứng dậy đi về phía hắn. Không nói không rằng thêm bất kì từ nào.
Bụpppp.....
Một phát vào gáy hắn. Hắn bất tỉnh nhân sự lần hai. Cô hài lòng đứng dậy, chống nạnh nói :
" Lão hổ không ra oai anh cho là mèo bệnh à. Đúng kẻ rắc rối. "
Cô kéo chiếc khăn ướt sũng đó khỏi người hắn rồi lấy chăn quấn hắn lại, kéo hắn ra khỏi phòng tắm.
Phải rất vất vả mới kéo hắn lết từ phòng tắm lên đến giường. Cô thả hắn ra, thở hồng hộc như vừa chạy cả 1000m.
Mặt hắn ngày càng đỏ, cô đi lại áp tay mình lên trán hắn.
" Nóng quá. Sốt cao vậy sao ?"
Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm xả ít nước ấm, lấy khăn thấm vào rồi đi ra đắp lên trán hắn.
Cô gọi điện thoại xuống quầy tiếp tân :
" Mang hộ tôi thuốc hạ sốt và một bộ quần áo nữ. Cảm ơn. "
Rất nhanh nhân viên đã mang những thứ cô cần lên đến phòng. Cô đi thay quần áo rồi quay lại giúp hắn uống thuốc.
Không thể ở lại đây lâu, hắn tỉnh dậy thì cô gặp rắc rối lớn. Cô lần mò tìm điện thoại của hắn.
Đúng lúc này thì điện thoại hắn đổ chuông. Lần mò theo tiếng chuông cô mới thấy, nó nằm ngay bồn rửa tay.
Cầm điện thoại lên nhì dãy số hiện trên màn hình, cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm để bắt máy.
Bên kia truyền qua một giọng đàn ông :
" Chủ tịch, ngài đang ở đâu ? Tôi tới rước ngài. "
" Anh là trợ lí của Ngô Vương ?"
" Cô...là ai ?" - Sở Trương khá ngạc nhiên. Đây là lần đầu có phụ nữ nghe điện thoại thay chủ tịch. Theo hắn bao nhiêu năm nay, có bao giờ thấy hắn để ai chạm vào điện thoại mình. Còn dám gọi thẳng tên đến vậy. Có biến.
" Anh....nếu đón Ngô Vương thì đến khách sạn Thiên Nguyệt. Phòng tổng thống. Hắn đang phát sốt, nếu có thể thì anh đến nhanh đi."
" Được, cảm ơn cô. "
Tắt máy cô đi ra ngoài để lại điện thoại hắn lên bàn. Lẳng lặng bỏ đi.
Trong đầu cô lúc này chỉ nghỉ được một điều :" ở lại thế nào cũng gặp họa. 36 kế, chuồn là thượng sách. "
Hắn tỉnh dậy, người không làm gì nhưng vẫn ê ẩm. Ngang eo, trên bã vai và hai bên cánh tay chỗ nào cũng chi chít vết bầm bầm tím tím.
Sở Trương thấy hắn đã tỉnh, thấp giọng nói :
" Ngài thấy thế nào rồi ? Có cần tôi gọi bác sĩ không ?"
" Không cần. Cậu quay về điều tra "cô ta " cho tôi. "
"Cô ta " trong miệng hắn chính là cô gái hôm qua ở cùng hắn trong khách sạn.
" Vâng. " - Sở Trương nghe lệnh, lập tức thi hành.
Hắn nằm dài trên giường, đăm chiêu nhìn cây kim đang được cắm trong người.
Hắn nhớ man mác, hắn đã gặp cô gái đó ở đâu. Hắn lật từng trang kí ức của bản thân. Từ khi sinh ra đến bây giờ. Cứ thế nhớ đến từng người một....
Tại kí túc xá.
Cô lăn lộn trên chiếc giường nhỏ của mình. Cô lầm bầm :
" Chết tiệt. Đã né gần 3 năm rồi. Thế mà đi một vòng vẫn gặp lại. Đúng là trái đất tròn. Nhưng mà...."
Cô đột nhiên nhớ lại hình ảnh hắn nằm trong bồn nước. Gương mặt hoàn mĩ đó, một body đạt chuẩn 5 sao kia. Cứ nhiên đã để cô " xơ múi " được. Cô khúc khích cười.
Một chiếc gối ôm bay thẳng lên người cô kèo theo câu chửi của đứa bạn :
" Mày bị dở hả ? Hết lầm ba lầm bầm giờ lại nhoẻo miệng cười như con biếи ŧɦái. Mày bị cái gì kí©h thí©ɧ à ?"
Cô trườn người ra thành giường, nhìn cô bạn hỏi :
" Giả dụ mày vừa xơ múi được một anh ngon troai. Bụng 6 múi, ngực cứng cáp cộng thêm gương mặt như được điêu khắc ra. Thì mày nghĩ mày sẽ như thế nào ?"
" Tao không "thịt" hắn ta thì tao không mang họ Thẩm."
" Wow...đúng mãnh nữ phòng ta."
" Mà mày gặp ở đâu được anh ngon troai dợ ?"
Thẩm Thanh bắt đầu bát quái. Nhưng cô không thể kể chuyện ngày hôm qua. Dù sao cũng là danh dự của cô và cũng là nỗi nhục không muốn nhắc tới. Ừ thì....hắn vẫn chưa " ăn " cô.
Đành đánh trống lãng :
" Không, chỉ là tao tưởng tượng xíu thôi. Mày không phải nói đi thư viện à. Đi nhanh đi. "
" Xờ...thế mà tao nghĩ mày xơi được anh nào. Thôi tao đi đây. "
" Bye bye..."
Thẩm Thanh đi ra ngoài.
Tiếng chuông điện thoại vừa lúc vang lên. Âm thanh ra lệnh vang lên :
"Nói."
Giọng nói mang sự lạnh lẽo, chết chóc. Bên kia nhanh chóng trả lời :
" Kẻ hôm qua bắt tiểu thư là người bên Viên gia. Hắn muốn lấy lòng chủ tịch Ngô để lấy được bản hợp đồng về mảnh đất phía Tây."
" Ồ, tôi chỉ có giá với một mảnh đất ? "
Âm thanh cao thấp, trầm bỏng nhưng mang sự uy hϊếp không hề nhẹ.
Người bên kia lập tức nói :
" Tôi sẽ xử lí
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ Nhỏ, Về Với Anh!
- Chương 2: Trói Người, Gọi Tôi.