Chương 44: sợ bị ghét (2)

Cố Giai Lệ nghe theo, cái chăn lông cừu trắng lớn nhanh chóng xuất hiện. Trên đó còn phản phất mùi đàng hương từ chiếc hộp gỗ

Cái chăn khá to nhưng lại nhẹ tênh khiến Cố Giai Lệ thích thú. Ngón tay nhỏ cảm nhận độ êm ái

Cô hướng về phía Dung Dung muốn ngầm cảm ơn. Chỉ thấy cô ấy ra hiệu, ánh mắt tươi tỉnh hướng về phía Châu Vỹ đang ngồi bên cạnh cô

Cố Giai Lệ đảo mắt sang nhìn, chỉ thấy bà nở nụ cười dịu dàng. Bàn tay nhẹ vuốt ve đầu của cô

Ánh mắt thiếu phu nhân lại trở nên sống động. Sống mũi có chút cay cay, môi hồng hé mở

Thì ra mẹ đã biết chuyện cô nói dối từ lâu, lại còn bao che

"" Thích không?"" - bà hỏi

Cố Giai Lệ gật gật đầu. Ân tình này cô phải bắt đầu trả từ đâu, đến khi nào mới trả hết?

Tống Tư Duệ đang tìm thú vui tiêu khiển thông qua việc bắt nạt người khác. Ai mà ngờ lại bị đánh ngược, càng trở nên khó chịu hơnBản thân tự dưng trở thành kẻ dư thừa trong cái vở kịch gia đình hạnh phúc này. Hắn bực dọc đứng dậy rời đi

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cố Giai Lệ cúi đầu ánh mắt mang chút buồn bã cùng chán nản. Đôi môi bất giác thở dài, run lên từng đợt

"" Mẹ ... biết hết rồi sao?""

"" Đem vào phòng giúp ta nhé"" - Châu Vỹ đưa cái chăn cho Dung Dung rồi dịu dàng xoa đầu con dâu mình. Bàn tay bà ấm áp như cô tiên mùa xuân, đem đến cho cô sự bình yên đến tận tâm hồn yếu đuối



"" Mẹ đương nhiên biết""

Ánh mắt cô chợt rung động, tim lỡ mất vài nhịp. Nó dường như muốn ngừng đập

""Phải chịu sự nóng giận vô cớ của Tư Duệ trong khoảng thời gian dài, cũng thật là khó cho con"" - bà lại nói thêm

Lúc này, cô gần như không còn chịu được, dù cố nén cảm giác đau đáu trong l*иg ngực nhưng nước mắt vẫn chảy ra "" Mẹ ... sẽ không ghét con chứ?"" - Cố Giai Lệ từng mong muốn mình sẽ được mọi người yêu mến, nhưng chẳng biết từ lúc nào mộng tưởng đó đã biến mất

Cô của bây giờ, chỉ muốn bản thân không bị người trước mặt đây ghét bỏ. Nghĩ đến cảnh bà thờ ơ xoay mặt đi khiến cô không thở nỗi

Châu Vỹ cười nhẹ, chẳng hiểu cô tại sao lại có suy nghĩ như thế

"" Sao mẹ lại ghét con chứ?""

"" Vì ... con là đứa trẻ hư... con đã nói dối về bưu phẩm"" - nước mắt cô rơi lã chã, bà đưa tay lau đi. Nhẹ nhàng trấn an

"" Đứa trẻ ngốc. Vì muốn mẹ vui nên con mới cố ngồi ăn chung với Tư Duệ mặc cho bản thân khó chịu. Cũng tại thằng nhóc đó lớn tiếng thành quen, làm cho con sợ. Sao lại trở thành lỗi của con rồi?""

"" Mẹ ... không ghét con ... thật chứ? Dù con đã ... nói dối mẹ?"" - cô khóc nấc, biểu cảm đau khổ trên gương mặt nhỏ lấm lem nước mắt khiến cho Châu Vỹ xót xa Đọc nhanh tại Vietwriter.vn"" Thật mà. Con đáng yêu thế này ai nỡ ghét bỏ?"" - bà lên tiếng

Câu nói này lại khiến cho nội tâm cô sinh ra những cảm xúc hỗn loạn

- Cả nhà họ Cố, trên dưới đều rất ghét con



Nhưng cô không thể nói ra được. Chuyện này sẽ trở thành bí mật, chôn vùi sâu bên trong tim cô

"" Vậy ... con có thể ở đây với mẹ suốt đời không?""

Cố Giai Lệ hoài nghi, liệu bà có thành toàn cho tâm nguyện ích kỷ này

Trái với vẻ nghiêm chỉnh của cô, Châu Vỹ không nghĩ nhiều, chỉ ôm lấy cô gái trước mặt sủng nịch nói

"" Vậy thì tốt quá. Không ngờ Giai Lệ nhà ta lại yêu mẹ đến vậy. Bây giờ đi mua sắm để thắt chặt tình cảm nào, con dâu"" Nói xong bà kéo cô ra ngoài với gương mặt đẫm nước mắt

Trong thư phòng, Tống Tư Duệ không tài nào tập trung giải quyết công việc được. Nếu cứ kéo dài tình trạng mất ngủ này thì hắn đoản mệnh mất

Chẳng lẽ phải dùng đến thuốc an thần?1

"" Hừ, chết tiệt""

Mặt khác, Cố Giai Lệ sau khi đi mua sắm cùng mẹ chồng liền không còn cảm giác bất an nữa

Do sân thượng và phòng sách bị chiếm dụng, nên thiếu phu nhân chỉ có thể ở trong căn phòng gỗ hôm qua

Tài khoản chỉ dùng để đăng những cảm nhận về sách. Hôm nay lại cập nhật 1 bức hình với mẹ chồng đang ngồi trên tầng cao nhất của nhà hàng nổi tiếng khắp thành phố, cùng với dòng trạng thái

- Mãi mãi bên nhauTất nhiên đây là do Châu Vỹ đăng. Cố Giai Lệ cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Dù sao nếu được đăng lên thì mọi người đều sẽ nhìn thấy. Nhưng không thể phá hỏng tâm trạng của mẹ được