Chương 5: Thay Mận Đổi Đào

(*Thay mận đổi đào: kế thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hi sinh, phải chấp nhận bỏ nhỏ để bảo toàn cái lớn.)

Sắc mặt Mạc Phi Tuyết vặn vẹo, cơn ghen ghét vùng lên, Mạc Phi Y đúng là may mắn, vô tình cứu người, lại cứu trúng Gianh Lệ Hành.

Đó mới chính là Danh môn vọng tộc, tuy nhà họ Mạc cũng có tiền có của, nhưng so với nhà họ Giang, ngay cả móng chân người ta cũng không sờ nổi, là một thế gia vọng tộc, có tiền có quyền, đứng đầu giới hào môn, mà Giang Lệ Hành lại là người nắm quyền duy nhất nhà họ Giang.

Tự nhiên trong lòng cô ta khẽ run, quản gia Lưu tỉ mỉ nói: “Cô Mạc đúng là làm việc tốt không cần báo đáp, tối hôm qua cô đã cứu cậu chủ, máu của cô có phản ứng với bệnh cậu chủ chúng tôi, tưởng là bệnh không thể chữ, không ngờ cô lại có thể cứu cậu chủ chúng tôi.’’

“Là vậy sao…” Tuy may mắn rơi xuống làm đầu óc hơi mê man nhưng Mạc Phi Tuyết vẫn phòng bị hỏi: “Vậy cậu chủ nhà ông đã khỏi bệnh chưa?”

Ánh mắt quản gia Lưu xuất hiện vẻ khó nói, ông ta thấp giọng nói: “Cậu chủ mang bệnh đã lâu, sao có thể khỏi nhanh vậy được, vì vậy phải nhờ cô Mạc giúp đỡ, mỗi tháng hiến máu cố định một lần, chữa bệnh giúp cậu chủ.”

Giang Lệ Hành bị trúng độc, năm đó đã phong sát chuyện đó xuống, có rất ít người biết.

Bề ngoài chỉ là giả bị bệnh mà thôi.

Mạc Phi Tuyết gật đầu, cuối cùng cô ta cũng biết đầu đuôi chuyện nhà họ Giang, là nhà họ Giang danh tiếng hiểm hách, Mạc Phi Tuyết cười dịu dàng: “Tôi cũng không biết, thế mà mình lại cứu được cậu Giang, tôi cũng rất vui.’’

Bản thân cô ta muốn gì, nhà họ Giang đều thỏa mãn, vậy vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Giang thì sao?

Ý nghĩa này vừa xuất hiện, Mạc Phi Tuyết cũng kinh hãi.

Cô ta bày ra vẻ vô ý hỏi: “Vậy hôm nay ông đến là vì…?”



Quản gia Lưu cúi người, ra hiệu Mạc Phi Tuyết đi theo mình, dừng lại trước cửa xe ô tô đỗ bên ngoài biệt thự, nói: “Phu nhân nhà chúng tôi biết cô Mạc đã cứu cậu chủ thì rất vui, muốn gặp mặt cô.’’

Giang phu nhân?

Mẹ Giang Lệ Hành?

Mạc Phi Tuyết nhìn chiếc xe sang trọng đỗ bên ngoài, cắn răng đắn đo, cuối cùng vẫn lên xe.

Nếu đã nhận nhầm người, vậy là do vận khí của Mạc Phi Y rồi, bản thân mình không tóm được cơ hội thì đừng trách cô ta.

Một tiếng sau, Mạc Phi Tuyết đi tới nhà họ Giang.

Mạc Phi Tuyết há hốc miệng, to đến nỗi nhét được cả một quả trứng khi cô ta ngước nhìn căn biệt thự cao to không thấy chóp.

Đây mới chính là cuộc sống người có tiền, là nhà đại tài phiệt mà cả đời người phụ nữ đều ao ước gả vào, không ngờ món hời này lại rơi trên tay cô ta.

“Cô Mạc, mời đi bên này, phu nhân đang chờ cô ở phòng khách!” quản gia Lưu giơ tay, ra hiệu cho Mạc Phi Tuyết đi theo vào trong căn biệt thự nguy nga lộng lẫy.

Vào phòng khách, một người phụ nữ tầm 40 tuổi dáng vẻ khoan thai, trên người là một thân quần áo cao cấp được thiết kế riêng đang ngồi uống cà phê, sau khi nhìn thấy Mạc Phi Tuyết, khóe môi hờ hững hơi cong lên, xuất hiện ý cười.

Bạch Lạc Ngưng đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, dung mạo xinh đẹp, thần thái yểu điệu, có khí chất của tiểu thư khuê các.



Cô gái này với Lệ Hành nhìn rất đẹp đôi.

“Tới đây ngồi!” Khóe môi Bạch Lạc Ngưng cong lên cười, vẫy tay bảo Mạc Phi Tuyết ngồi xuống.

Mạc Phi Tuyết dè dặt ngồi xuống đối diện Bạch Lạc Ngưng, nhìn người phụ nữ hơi lớn tuổi, mặt mày xinh đẹp phúc hậu, lễ phép chào hỏi: “Phu nhân.”

Bạch Lạc Ngưng nhìn cô gái đối diện, mở miệng hỏi: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Bác nghe nói hình như nhà họ Mạc cũng kinh doanh đúng không?’’

Mạc Phi Tuyết thầm hớn hở trong lòng, biết rõ ý trong lời Bạch Lạc Ngưng nói nhưng vẫn điềm nhiên, ngoan ngoãn trả lời: “Cháu năm nay mới hai mươi tuổi, ba cháu có kinh doanh nhỏ ở Vân Thành, so với nhà họ Giang thì còn kém xa.’’

Bạch Lạc Ngưng khẽ gật đầu, càng ngày bà ta càng hài lòng với cô gái này, lại nghĩa tới chuyện tối qua Lệ Hành xảy ra quan hệ với cô bé, bà ta nắm tay Mạc Phi Tuyết, ân cần hỏi: “Cháu có bạn trai chưa?”

Mạc Phi Tuyết cúi đầu giả bộ e thẹn nói: “Dạ, người lớn trong nhà quản rất nghiêm, ba cháu không cho phép yêu đương trước hai mươi năm tuổi.’’

“Gia giáo nghiêm khắc mới tốt, nhà họ Giang bác chọn con dâu không cần có gia thế ngang hàng, chỉ quan tâm nhân phẩm, tính cách có tốt hay không.’’ Lúc nói mấy câu này, bàn tay Bạch Lạc Ngưng siết lấy tay Mạc Phi Tuyết.”Thật sự không dám giấu, trước khi gặp cháu, bác có cho người đi điều tra gia phong, ba cháu là một người hiền lành, mà nhân phẩm cháu rất tốt, nếu cháu nguyện ý đến nhà họ Giang ở thì bác sẽ nghĩ cách, để cháu và Lệ Hành bồi dưỡng tình cảm, nếu tương lai Lệ Hành bằng lòng, cháu sẽ trở thành con dâu nhà họ Giang.’’

Mạc Phi Tuyết há hốc miệng kinh ngạc, một lúc sau mới bình tĩnh lại được.

Cô ta nhìn hai mắt đầy tán thưởng của Bạch Lạc Ngưng, định gật đầu đồng ý ngay nhưng nghĩ lại, phải ra dáng tiểu thư khuê các, e thẹn trả lời: “Chuyện này còn phải hỏi ý ba mẹ cháu trước.’’

I still like a person, no expectation, no disappointment

我还是喜欢一个人,没期待,没失望。