Chương 20: Phi Y, Chúng Ta Đi

Giang Lệ Hành ngay cả động cũng không động, anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trên màn hình lớn kia, ánh mắt giống như vô tình mà lướt qua, lại lười biếng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm.

Nhưng từ đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của cô, anh nhìn thấy được sự ngoan cường cùng không chịu khuất phục.

Giang Lệ Hành đặt ly rượu xuống, đôi chân thon dài gác lên bàn, việc anh làm giỏi nhất chính là đánh gãy cốt khí của người khác.

Khiến họ khuất phục dưới chân anh.

Hít một hơi thật sâu, Mạc Phi Y xoay người, gương mặt không nhìn ra biểu cảm nào một lần nữa bước trở lại sân khấu, bắt đầu cởi bỏ từng chiếc quần áo trên người mình.

Trên cơ thể cô có rất nhiều vết roi đều do Vương Kinh Thành đánh ra, từng vệt đỏ tươi chói mắt kia trên làn da trắng như tuyết của cô đặc biệt chướng mắt, nhưng lại ngoài ý muốn khơi dậy trí tò mò yêu thích cái lại của khán giả.

Mang theo vẻ đẹp kỳ dị và yếu đuối vô lực, vừa trong sáng lại quyến rũ, tạo nên sức hấp dẫn đến tột cùng.

Ngay cả Giang Lệ Hành đang bí mật ẩn trong bóng tối cũng cảm thấy dù bản thân anh có là người luôn giữ bình tĩnh và tính tự chủ cao, ngay cả lúc này bụng dưới cũng có chút phát trướng, cảm giác có chút khô nóng liền buồn bực tránh ánh mắt sang một bên.

Những người đàn ông dưới khán đài đột nhiên kích động kêu lên, một đám người kia đều trợn tròn con mắt tham lam, thèm thuồng chờ đợi người đẹp nhỏ bé đáng thương Mạc Phi Y cởi đến một mảnh qυầи ɭóŧ cũng không còn.

Hai tay Mạc Phi Y canh ngang trước người cố gắng che đi bộ phận đầy xấu hổ của mình, trong đầu phụt một tiếng giống như có sợi dây cung đang căng ra bị đứt phựt một cái.

Có người bên dưới khán đài kích động, thế là bọn họ bắt đầu ném tiền lên sân khấu về phía cô: “Cởi ra! Tiếp tục cởi ra cho ông đây!”

Hốc mắt cô chợt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bóng người đàn ông cao lớn phía trong góc, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lười biếng cùng biểu cảm khinh thường của Giang Lệ Hành vào lúc này.

Đột nhiên, ánh đèn vốn đang chiếu sáng bốn phía trên sân khấu bỗng phụt tắt, xung quanh trở nên tối sầm.

Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Mạc Phi Y, kéo cô từ trên khán đài đi xuống.



Mạc Phi Y không nhìn thấy mặt mũi của đối phương, chỉ có thể dựa vào sức lực mạnh mẽ của đối phương đang lôi kéo ở cổ tay mà bước đi, trước mặt cô chỉ có một bóng người thoáng qua.

Bên tai như có một trận gió thổi qua, cô không dám dừng lại bước chân, trong lúc còn đang bàng hoàng, cô đã bị người ta kéo ra khỏi cổng lớn của Ám Dạ Cung.

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt dịu dàng và quan tâm của An Duệ hiện ra rõ ràng trong mắt Mạc Phi Y.

Đầu óc Mạc Phi Y ầm ầm nổ tung, hai con ngươi kìm nén nước mắt, run rẩy vươn tay ra, ôm chặt lấy An Duệ.

“An Duệ…” Đừng nhìn em!

Anh ấy đã nhìn thấy chuyện tồi tệ xấu hổ nhất trong cuộc đời của cô mất rồi, cô nên làm cái gì bây giờ?

Liệu anh ấy có trách mắng bản thân cô không? Anh ấy sẽ coi thường cô phải không?

Sắc mặt An Duệ tràn ngập sự buồn bã, anh giơ tay ôm lấy cô thật chặt, nhỏ giọng nói: “Đừng nói gì cả, chúng ta đi!”

An Duệ không dám ở lại chỗ này lâu, cởϊ áσ khoác trên người xuống quấn lấy cơ thể chỉ còn một mảnh vải nhỏ kia của cô, nhanh chóng bắt taxi rời đi.

Anh ta không hỏi tại sao Mạc Phi Y lại ở trên sân khấu, cũng không hỏi rõ rằng người em gái này đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Ngồi trong xe taxi, Mạc Phi Y thở dài một hơi, đầu óc lại căng thẳng.

Cô rất mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

An Duệ duỗi tay ra ôm chặt lấy cô, Mạc Phi Y nhẹ nhắm mắt lại, dùng tay giữ chặt ống tay áo của An Duệ, vẫn còn tốt, may mà anh không hỏi cô bất kì chuyện gì.



Cô từ từ nhắm mắt, lại mở ra, rồi lại nhắm mắt, trong lòng liên tục tự nhủ rằng những chuyện xảy ra vừa rồi có lẽ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, nhưng khi cảm giác lạnh lẽo từ quần áo truyền đến cơ thể đã đánh thức cô, muốn nói với cô rằng những chuyện xảy ra trong Ám Dạ Cung đêm nay đều là sự thật.

“Không có việc gì nữa, mau ngủ đi.” An Duệ che lại đôi mắt của Mạc Phi Y, nhẹ giọng nói.

Cuối cùng Mạc Phi Y cũng nhắm mắt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ này cô ngủ thẳng đến tận sáng sớm.

Sau khi tỉnh lại, trên người cô mặc áo phông mỏng của An Duệ, quần áo rộng thùng thình che kín toàn bộ vết thương trên cơ thể cô.

Cúi đầu nhìn xuống chiếc áo phông đang mặc trên người, cô thầm nghĩ không biết mình nên giải thích với An Duệ như thế nào.

Chuyện của ba cô, cũng như việc trả thù của Giang Lệ Hành… Tất cả những chuyện này không liên quan gì đến An Duệ, không nên để anh ấy bị liên lụy vào những chuyện này.

An Duệ đã sắp tốt nghiệp, nếu anh phải đối đầu với Giang Lệ Hành, cuộc đời của An Duệ sẽ bị hủy hoại.

An Duệ đi mua đồ ăn sáng trở về, thấy cô đã tỉnh, vội vàng đặt bữa sáng xuống cùng với một bộ váy mới mua đưa tới cho cô.

“Phi Y, em tỉnh rồi?”

Anh ta muốn giúp đỡ Mạc Phi Y rời giường, nhưng khi ngón tay chạm vào vết thương trên người cô, anh ta không kìm được mà rụt tay lại.

Tối hôm qua khi anh ta thay quần áo cho cô, nhìn đến những vết roi ghê rợn trên người cô khiến cả trái tim anh ta đều run rẩy.

Đây là lỗi của anh ta, nếu anh ta giàu có, có năng lực và có thể giúp cô chữa trị bệnh cho em gái mình, cô sẽ không phải đến Ám Dạ Cung chịu ngược đãi, tự giày xéo chính bản thân mình.

3struyenhd, sstruyen reup,

Truyện được đăng duy nhất trên truyenhdt.com. Mong độc giả đọc đúng nơi để ủng hộ công sức edit. Thanks