Chương 2: Độc Trong Cơ Thể Anh Có Thể Trị.

Cao Thịnh nôn nóng đẩy bác sĩ chủ trị bệnh của Giang Lệ Hành. Lâm Tôn Việt bị kéo mạnh, lại còn bị nói to vào mặt: “boss phát bệnh, anh nhanh vào trong xem sao!’’

Bị Lâm Tôn Việt đẩy đến không đứng vững, anh ta cũng sợ, không biết thế nào, tự dưng độc trong người Giang Lệ Hành lại phát tính?

Lần uống thuốc tiếp còn tận năm ngày nữa, lần này tái phát sớm, chẳng lẽ thuộc kia không áp chế được độc nữa?

Trên giường, sắc mặt Giang Lệ Hành nhợt nhạt, trên trái đẫm mồ hôi như vớt từ trong bể nước lên vậy.

Lâm Tôn Việt nhanh chóng kiểm tra, mấy phút sau, vẻ mặt quái lại, lẩm bẩm nói: “Không bình thường, sao độc tính lại bị áp chế?’’

Lâm Tôn Việt quay đầu nhìn chằm chằm Cao Thịnh tra hỏi: “Anh cho Giang Lệ Hành uống cái gì?’’

Cao Thịnh ngớ người, độc tính tái phát, anh ta đâu có muốn chết mà dám cho Giang Lệ Hành ăn cái gì!

“Không có!’’

Không cho anh uống thuốc, lúc độc tái phát lại bị áp chế, ánh mắt Lâm Tôn Việt bừng sáng, hào hứng nhảy cẫng lên, chuyện này chẳng phải chứng minh có loại thuốc có thể chữa khỏi cho Giang Lệ Hành.

Giang Lệ Hành bị loại độc này dày vò tám năm trời, bây giờ có thể cứu!

Nửa giờ sau, đột nhiên người nằm trên giường mở mắt, ánh mắt sắc bén như dao.

Lâm Tôn Việt khẩn cấp nhào tới, hào hứng hỏi: “Cuối cùng cũng tỉnh lại, ngài Giang, lúc độc tái phát anh uống cái gì vậy?’’

Giang Lệ Hành nghiêng đầu, hai mắt tối sầm, hai môi mím thành đường thẳng, đứng dậy, cởi từng nút áo một, hiện ra mấy vết thương dọa người, thay áo sơmi sạch khác, che đi hình xăm trên vai.

Như con chim ưng khổng lồ, ánh mắt đen kịt, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.



Từ khi người đàn ông này tỉnh lại, tản ra hơi thở mạnh mẽ vào không khí xung quanh.

Cao Thịnh lo sợ, nơm nớp đứng nhìn từng động tác của Giang Lệ Hành, là do anh ta không bảo vệ tốt, nếu không Giang Lệ Hành không bị tái phát độc tính”.

Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Lệ Hành nghiêng một bên nhìn thoáng ra vết máu đỏ thẫm trên giường, tối qua, anh đã chạm vào cô gái này…

“Điều động người điều tra của chúng ta, tìm một người phụ nữ tên Mạc Phi Tuyết.’’

Cao Thịnh kinh ngạc nhìn anh, Giang Lệ Hành muốn tìm một người phụ nữ?

Đây là chuyện đầu tiên, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.

Nhìn theo ánh mắt Giang Lệ Hành, anh ta đã hiểu ngay, lập tức gật đầu đi phân phó.

Đó là, máu xử nữ đúng không?

Tối qua boss khai trai rồi?

Tất nhiên Lâm Tôn Việt cũng nhìn thấy vết máu trên giường kia, đánh mắt liếc nhìn Cao Thịnh, Cao Thịnh bĩu môi tỏ vẻ chắc vậy, trả lời một câu: “Vâng!’’

Sau khi Mạc Phi Y chạy khỏi khách sạn, nhưng không dám trở về nhà họ Mạc, ở tạm khách sạn khác một đêm.

Vết thương trên cổ được bôi thuốc mỡ, đã khỏi hẳn, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra chút sơ hở gì.

Chỉnh chu lại cho bình thường, lúc này cô mới bắt xe về nhà họ Mạc.

Vừa mở cửa, cô đã bị một bàn tay kéo vào.



Nhìn dáng vẻ Mạc Phi Y nhếch nhác, giọng nói Mạc Phi Tuyết hơi chững lại: “Sao mày lại chạy về với cái dáng vẻ người chẳng ra người quỷ không ra quỷ?’’

Chẳng phải nó nên ở trong khách sạn bị Vương Kim Thành đùa bỡn mới đúng chứ…?

Mạc Phi Y hoảng loạn ngẩng đầu nhìn gương mặt bày ra vẻ chán ghét của Mạc Phi Tuyết, không nhận ra ánh mắt mất tự nhiên của cô ta.

Cô ở nhờ nhà họ Mạc, năm cô mười tuổi, một mồi lửa lớn thiêu hủy cả gia đình cô, ba mẹ mất, chú họ đành phải nhận nuôi, đưa cô đến nhà họ Mạc, còn đổi cả tên cô.

Mạc Phi Tuyết giơ tay quẹt mũi, giọng điệu khinh khỉnh nói: “mày nhanh chóng chỉnh trang lại cho tử tế, lúc nữa đi bệnh viện truyền máu với tao!’’

Nghe cô ta nói xong, khóe môi Mạc Phi Y giật giật, nhưng không nói gì.

Người ngoài đều nói gia đình chú họ thu nhận hai chị em cô đang thương không cha không mẹ, là việc rất đáng ca ngợi, nhưng trong lòng Mạc Phi Y biết rõ, nếu không phải máu cô hợp với máu chị họ, không đời nào bọn họ chịu nhận nuôi dưỡng cô.

Cô, chỉ là một cái túi máu di động của Mạc Phi Tuyết, lúc cần là phải có mặt hiến máu.

“Biểu cảm của mày là sao đó? Tao nói cho mày biết, em gái mày vẫn còn nằm trong viện đó, không muốn con bé đó chết sớm thì ngoan ngoãn nghe lời cho tao!”

Nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của Mạc Phi Y, Mạc Phi Tuyết không nhịn được mà nổi giận đùng đùng.

Dựa vào đâu mà Mạc Phi Y khỏe mạnh mà cô ta phải sống dựa vào đứa con gái của kẻ gϊếŧ người cơ chứ!

Một kẻ nghèo hèn thấp cổ bé họng!

You are as romantic as the moon

你浪漫如月亮