Người phụ nữ đưa Mạc Phi Y ra được gọi là chị Đào, là giám đốc của hội sở này, chủ yếu phụ trách thu xếp công việc cho các "công chúa" trong hội sở.
Chị Đào lấy một cái váy ngắn màu đen ném tới trước mặt Mạc Phi Y, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, cô gái này nhìn vô cùng xinh đẹp, đôi mắt long lanh như đọng sương mù, một làn da trắng gần như không tỳ vết.
Nhưng xinh đẹp thì có ích lợi gì, đắc tội với Ngài Giang, mong kiếp sau đầu thai vào được nhà nào tốt.
Chị Đào cau mày, ý nói cô mau mặc vào.
“Mặc bộ quần áo này vào, đi theo tôi.”
Mạc Phi Y cầm lấy bộ váy kia nhìn thoáng qua, trên váy chỉ có hai sợi dây lưng mỏng manh, phần vải phía dưới gần như che không nổi mông, ngay cả mấy loại phụ nữ bán thân bên ngoài mặc đồ còn kín hơn cái này.
Mặc vào quần áo như vậy làm gì, cô không cần nghĩ cũng biết, lập tức cả người rét lạnh như rơi xuống địa ngục.
Mạc Phi Y cắn môi, đứng đó tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với lời của Chị Đào.
Chị Đào nhíu mày, vừa định mở miệng nói, Cao Thịnh đột nhiên đẩy cửa đi vào.
“Cậu chủ phân phó, đối với Mạc Phi Y, không cần dạy dỗ, trực tiếp đưa lên sân khấu biểu diễn là được.”
Ngừng một chút, ánh mắt khinh thường của Cao Thịnh chậm rãi lướt qua mặt Mạc Phi Y: “Biết đâu đột nhiên thay đổi khẩu vị, khách hàng lại càng thích thú.”
Mạc Phi Y bị ánh mắt trào phúng của anh nhìn tới nỗi toàn thân run rẩy, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Không lâu sau, cô đã bị đẩy đến một sân khấu rộng lớn, lúc này dưới đài đã có một vòng người, muôn hình muôn vẻ, đều là đàn ông đến mua vui.
Mạc Phi Y bị ép buộc đẩy lên sân khấu, bên trên đã có hai cô gái trẻ mỗi người ôm một cây cột, trên mặt đất là quần áo vương vãi khắp sàn, hai người lúc này chỉ mặc mỗi bikini.
Dưới đài ngập trong tiếng thổi huýt sáo và tiếng khen ngợi trầm trồ.
Những người đàn ông kia nhìn thấy hai cô gái trên sân khấu kia gần như lộ ta toàn bộ thân thể, kết hợp với điệu nhảy quyến rũ, tiếng hoan hô hòa lẫn tiếng kêu to, tiếng huýt sáo, hết đợt này đến đợt khác.
Trong tay cô còn cầm chiếc váy hai dây màu đen kia, ngơ ngác đứng trên sân khấu, nhìn tình cảnh hỗn loạn náo nhiệt trước mắt, cánh môi không kìm được run rẩy, Mạc Phi Y tự nhủ chính mình không được khóc.
Nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
Sau khi mấy người đàn ông bên dưới nhìn thấy Mạc Phi Y, mấy tên thích phụ nữ ngây thơ thuần khϊếp lập tức dán mắt lên người cô.
Mạc Phi Y toàn thân cứng đờ đứng ở giữa sân khấu, cử động cũng không dám.
Ám Dạ Cung, đúng như tên gọi của nó, cung điện trong bóng đêm, nơi xa xỉ nhất, thần bí nhất cả thành phố, mà đây mới là tầng một.
Những người đàn ông dưới sân khấu như cầm thú khoác áo thành người, ánh mắt trần trụi, giống như một con lại một con dao nhỏ, mạnh mẽ cứa lên người cô, khiến cô nảy sinh ý nghĩ muốn chết.
“Múa đi! Uốn éo lên! Chết tiệt, đang làm gì thế? Ông đây tiêu tiền để xem cái này sao?”
Nhìn thấy Mạc Phi Y như con ngốc đứng ở trên sân khấu, phía dưới lập tức có người bất mãn gào lên.
Những người khác cũng lập tức không hài lòng la hét theo: “Cởi, cởi, cởi!”
Nghe thanh âm kêu gào như nước thủy triều dâng của bọn đàn ông phía dưới, Mạc Phi Y cắn chặt môi, không nói lời nào.
Cô làm như mắt điếc tai ngơ đối với tham âm chửi rủa của họ, sự tra tấn như vậy khi nào mới kết thúc?
Nhìn Mạc Phi Y như người gỗ không chịu hợp tác, Chị Đào vốn vẫn luôn ở bên dưới quan sát không khỏi quay đầu lại, nhìn về phía Giang Lệ Hình trong một góc trên sô pha.
“Ngài Giang, ngài đừng để con nhỏ này đắc tội toàn bộ khách hàng của tôi chứ?”
Giang Lệ Hình liếc mắt nhìn bà ta một cái, Chị Đào lập tức bị ánh mắt của anh làm cho run rẩy, cúi đầu không nói.
Anh vẫy tay với Cao Thịnh bên cạnh, ra hiệu cho anh ta lại gần.
Sau khi nói thầm một lúc, Cao Thịnh gật đầu, một tay đẩy ra cửa sau của sân khấu biểu diễn, kêu người đưa Mạc Phi Y ra ngoài.
“Cô Mạc, Ám Dạ Cung mở cửa buôn bán, nếu hôm nay cô làm hỏng buổi biểu diễn này, tính tổn thất, chỉ sợ cô không gánh vác nổi.”
Mạc Phi Y thân thể cứng đờ, nhìn Cao Thịnh uy hϊếp chính mình, giọng khô khan nghẹn ngào, “Tôi không phải nhân viên của các người, các người không thể ép tôi, khi nào mới có thể buông tha tôi?”
Giang Lệ Hình chính là tên biếи ŧɦái!
Cao Thịnh lạnh lùng nhìn cô, khóe môi khẽ mấp máy, “Hay là, cô Mạc muốn chúng ta chơi trò chơi này bằng cách khác?”
Mạc Phi Y ánh mắt trở nên sắc bén, “Đừng đυ.ng vào em gái tôi!”
Cao Thịnh vừa lòng gật đầu, duỗi tay chỉ vào trên sân khấu, “Hai tiếng.”
Nhưng mà, có thể kiên trì được hai tiếng hay không còn xem số mệnh của cô.
Cô tự giễu cười, đột nhiên xoay người nhìn về cánh cửa đen tối phía sau .
Cô biết, người đàn ông kia giờ phút này đang ở sau cửa quan sát mình, chờ cô khuất phục, sau đó kéo cô vào địa ngục, xé nát từng chút một.
Mạc Phi Y cố gắng cong lên khóe môi, “Hy vọng ngài Giang là người nói được làm được!”