Chương 16: Cô Là Một Người Gian Dối

Tên Vương Kim Thành này ở Vân Thành là biếи ŧɦái có tiếng, những cô gái từng qua tay ông ta, không một người nào có thể rời đi mà hoàn hảo không hao tổn gì, một câu nói nhẹ tênh của Giang Lệ Hình, ám chỉ Vương Kim Thành, làm ông ta thức tỉnh ngay lập tức.

Hừm, quả nhiên con đàn bà này có thù oán với Giang Lệ Hình, chẳng lẽ anh muốn mượn tay ông ta trả thù con điếm này?

“Ngài Giang nói rất đúng, vừa rồi tôi sai sót, lần này sẽ không như vậy nữa.”

Vương Kim Thành cười ha hả, một tay kéo Mạc Phi Y từ trên đất đứng lên, một hai phải xách cô vào phòng mình.

Mạc Phi Y tuyệt vọng nhìn Giang Lệ Hình, bất ngờ cô liều mạng giãy dụa khỏi tay Vương Kim Thành, vọt tới trước mặt người đàn ông kia, cởi ra áo bên ngoài, lộ ra tấm lưng trần chỉ mặc mỗi áσ ɭóŧ, không phải trắng nõn tinh xảo, mà là những vết sẹo ngang dọc lẫn lộn.

Đan xen đáng sợ.

“Giang Lệ Hình, tôi biết anh hận ba tôi, tôi cũng hận ông, những vết sẹo ấy đều là năm đó ông ấy để lại cho tôi, nếu tôi biết hiện tại ông ấy đang ở đâu, không cần anh nói, tôi cũng sẽ chủ động đi tìm, nhưng là ông ấy đã chết, chết không có chỗ chôn!”

Lúc cô nói những lời này, tốc độ có chút nhanh, sắc mặt tái nhợt, nhìn không giống như đang nói dối, hơn nữa, những vết sẹo trên người cô tuyệt đối không phải giả.

Cao Thịnh nhịn không được lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhìn Giang Lệ Hình đang ngồi trên sopha.

“Cô đang cầu xin sự thương hại à?” Thật lâu sau, Giang Lệ Hình lạnh lùng mở miệng, đáy mắt tràn ngập khinh thường và thống hận đối với Mạc Phi Y: “Cô xứng sao? Cô là một người gian dối!”

Mạc Phi Y run rẩy, gian nan nhìn về phía Giang Lệ Hình: “Tôi không có lừa anh, hiện tại không, năm đó cũng không , anh nhờ tôi gọi điện thoại, tôi cũng gọi.”

Cô có gọi điện thoại, chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, cô lấy điện thoại gọi ngay, nhưng ngay sau đó đột nhiên cô hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, đã nhìn thấy một nhà cậu họ.

Bọn họ nói cho cô, ba cô đã bị nổ chết ở phòng thí nghiệm nhà mình, lửa lớn đầy trời, toàn bộ căn nhà bị cháy không sót thứ gì.

Không phải cô chưa từng điều tra, nhưng nhà cô bị cháy hủy không sót thứ gì, thậm chí một mảnh xương cốt ba cô cũng không xót, mấy năm qua đi, nếu ba cô còn sống, sao lại không xuất hiện?

Giang Lệ Hình bức cô như vậy có đúng sao?



Nếu thật sự cô biết tung tích của ba, làm sao lại thà để chính mình bị thương tổn cũng không nói?

“Không sao cả, cô không biết vậy từ từ nghĩ, đêm còn rất dài, Vương tổng cùng cô Mạc chơi vui vẻ.”

Giang Lệ Hình phất tay, ý nói Vương Kim Thành đưa người đi.

Vương Kim Thành cười dữ tợn, duỗi tay nắm lấy cánh tay Mạc Phi Y, cô giật mình, cắn vào bắp tay, tranh thủ lúc ông ta né tránh, nhanh chân chạy ra khỏi phòng.

Vương Kim Thành đau đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đuổi theo, Mạc Phi Y vừa đến cửa đã bị người chặn lại, ngay sau đó, cơ thể của cô bị Vương Kim Thành túm lấy.

“Con cɧó ©áϊ này, dám cắn ông đây, xem hôm nay tao có gϊếŧ mày hay không!” Vương Kim Thành nắm lấy bả vai Mạc Phi Y, tát đến bốn năm cái, khiến đầu Mạc Phi Y ong ong choáng váng, người cũng dần dần mất đi ý thức.

Nhìn thấy Mạc Phi Y cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Vương Kim Thành lúc này mới vác thân thể gầy ốm của Mạc Phi Y khiêng lên vai, xoay người đi về phòng mình.

Mạc Phi Y bị tát đến mơ mơ màng màng, Vương Kim Thành đánh cô thực sự mạnh tay, chờ đến lúc cô hơi chút tỉnh táo, người đã bị Vương Kim Thành trói chặt tay chân trên một chiếc giường lớn.

không biết khi nào trong tay Vương Kim Thành có thêm một cái roi gai, lúc này ông ta nhìn cô cười âm độc.

Nếu Giang Lệ Hình đã nói phải chơi thật vui vẻ, vậy ông ta không thể không hoàn thành, huống chi con đàn bà này da kiều thịt nộn, một roi này quất xuống, chậc chậc, nhìn da tróc thịt bong thật khiến người ta thích thú.

“Con điếm này, mày lại chạy lần nữa tao xem?” Vương Kim Thành vung tay cho Mạc Phi Y một roi, đau đến nỗi Mạc Phi Y toàn thân run rẩy, ngón tay nhịn không được nắm chặt thành quyền.

Cô cắn răng kiên trì không kêu ra tiếng, phòng riêng của Vương Kim Thành có camera theo dõi của Giang Lệ Hình, nhìn chằm chằm camera mini gắn vào tivi trên tường, mỗi biểu cảm trên mặt cô, anh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Giang Lệ Hình chính là tên biếи ŧɦái, cô càng thảm thiết, anh càng vừa lòng, một khi đã như thế, sao cô phải để anh được như ý? Tại sao phải để anh mặc sức trêu đùa?

“Rên mau, ông đây thích nghe tiếng kêu thảm thiết của mày, rên lên cho tao!”