Chương 1: Đừng Sợ, Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm

Khách sạn Vân Thành.

Hai tay Mạc Phi run rẩy, trên tay còn dính máu đỏ thẫm, cả người cứng đờ nằm dưới thân người đàn ông.

“Đừng nhúc nhích…’’ giọng nói người đàn ông u ám vang lên trong bóng tối: “Tôi muốn cắn một cái.’’

Lời vừa dứt, người phụ nữ cảm thấy vết thương trên cổ bị hàm răng cắn chảy máu, cảm giác đau nhói, máu nóng bị người đàn ông cắn hút, kèm theo một loại gợi cảm hoang dã.

Người đàn ông này hút máu cô!

Người này bị điên sao?

Dáng dấp người phụ nữ mảnh mai, chìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, vì sợ hãi nên cơ thể bị anh đè run rẩy, như con mèo nhỏ đang hoảng sợ.

Máu của cô, có mùi thuốc.

Trên trán Giang Lệ Hành đổ mồ hôi lạnh, toàn thân căng cứng, như đang chịu tra tấn khốn khổ: “Đừng sợ, cô tên gì?’’

“Mạc…Mạc Phi Tuyết.’’

Mạc Phi Y buột miệng nói, đó không phải tên cô, là tên chị họ cô.

Giọng người phụ nữ mềm nhẹ, xoa dịu chấn an lòng người, Giang Lệ Hành vươn đầu lưỡi liếʍ vết máu khóe môi, hai tay ôm chặt lấy người phụ nữ, đỉnh đầu chôn vùi ở cổ, giọng khàn khàn gọi tên cô: “Phi Tuyết…’’

Giang Lệ Hành siết chặt vòng eo cô, sức lực càng lúc càng lớn, cả người ướt đẫm mồ hôi, cảm giác đau đớn dần dần dịu đi.



Tám năm trước, anh bị bắt cóc làm vật thí nghiệm, trong người trúng độc, mỗi tháng đều phải chịu đựng đau đớn đến tận xương tủy, như nghìn mũi kim đâm vào tim, chục nghìn con côn trùng nhấm nháp từng chút da thịt, những lúc bị dày vò như vậy, cảm giác sống không bằng chết.

Loại đau đớn mà người thường không thể chịu nổi, anh phải chịu đựng suốt tám năm.

Nghĩa rằng, sau này anh sẽ sống quỷ không ra quỷ, người không ra người, chịu đựng sự dày vò kinh khủng này, nhưng máu của cô…thế mà có thể áp chế độc phát tính.

Cảm giác đau khổ trong người, dần dần biến mất…

Một con thú khó có thể áp chế đang rục rịch thức tỉnh, anh không nhịn nổi, sức lực mạnh hơn mấy lần ôm chặt eo người phụ nữ.

“Đựng chạm vào tôi…’’ Cả người Mạc Phi Y run cầm cập, không kiềm chế được mà bật khóc.

Nhưng người đàn ông lại mắt điếc tai ngơ, “roẹt’’ một tiếng, áo cô bị xé rách, lộ ra mảng da thịt trắng nõn.

Nhìn da thịt người phụ nữ mềm mại non nớt, trong mắt Giang Lệ Hành hằn những tia máu đỏ, yết hầu trượt lên trượt xuống, cổ họng rên lên một tiếng dụ hoặc, bờ môi hôn xuống.



Trong bóng tối, ý thức Giang Lệ Hành tan rã, tách ra khỏi người phụ nữ, dùng một chút lý trí cuối cùng, giọng khản đặc dụ dỗ: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm, ở lại cạnh tôi.’’

Sau đó, người đàn ông nghiêng đầu, hoàn toàn mất ý thức.

Mạc Phi Y cứng ngắc một lúc lâu, hai mắt ướt nhẹp như con nai con, cẩn thận lắng nghe âm thanh ngoài cửa, phát hiện ra người đàn ông đã ngủ, cô dùng hết sức đẩy anh ra.

Mò mẫn bật đèn, cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt người đàn ông.



Ngũ quan tinh xảo, thanh tú, lông mày đậm, sống mũi cao, bờ môi gợi cảm quyến rũ như điêu như trác, quần áo tinh tế, cổ áo mở phanh lộ ra hình xăm xanh đen trên bả vai.

Da anh trắng mướt nên hình xăm trên vai trở nên nổi bật, làm người ta có cảm giác áp lực đến nghẹt thở.

Người đàn ông này…quá đáng sợ.

Mạc Phi Y run rẩy, vội rã thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lại, nhanh chóng hé cửa chạy trốn.

Một tiếng trước, bác họ nói Vương tổng là bạn cũ của ba cô, muốn hẹn cô ăn một bữa cơm, gặp bậc cha chú, cô cũng tới.

Không suy nghĩ nhiều việc bậc cha chú mời cơm ở khách sạn có gì bất bình thường, dù sao Vương tổng đã năm mươi, sáu mươi tuổi, còn lớn hơn cả ba cô, đã có vợ có con, con gái còn lớn tuổi hơn cả cô.

Kết quả, vừa gõ cửa đã bị người bên trong kéo vòng.

Bộ mặt nục nịch béo phệ của Vương Kim Thành đỏ bừng, vừa nhìn đã biết uống thuốc kí©h thí©ɧ, cô khôn khéo đứng dậy, không biết chuyện này là bác họ lừa mình hay Vương Kim Thành lừa bác họ cô.

Mạc Phi Y bày vẻ mặt ngây thơ, đi tới mặt bàn, cầm kéo giấy sau lưng, lúc Vương tổng không nín nhịn nổi, nhào vào người cô, Mạc Phi Y đâm không chớp mắt, trên tay dính đầy máu.

Sau khi xảy ra cô mới biết sợ, loạng choạng chạy ra khỏi cửa, liều mạng mà chạy, đánh bậy đánh bạ xông vào phòng người đàn ông nguy hiểm kia.

Nếu không phải ngay lúc mấu chốt người đàn ông này hôm mê bất tỉnh, sợ rằng đêm nay cô không giữ nổi mình.

Nhưng Mạc Phi Y không biết, lúc cô rời đi chưa nổi một phút, mười mấy vệ sĩ cao to đứng bên ngoài cửa phòng người đàn ông như đang bày trận địa chuẩn bị đón quân địch, phong tỏa xong quanh căn phòng.

HỌC ĐI, ĐỪNG ĐỌC NỮA.