Chương 2: Em Là Ai?

Vu Bảo ở trong đó yên lặng không phát ra tiếng động đến nỗi mấy người giúp việc vào dọn phòng cũng không biết đến sự tồn tại của Vu Bảo.

-"Có ai đâu, tại sao quản gia bảo mình dẫn người trên phòng xuống nhỉ? " (người giúp việc nghĩ)

Đến tối Diệp Nhất Thành trở về. Anh đi về phòng mệt mỏi mở cửa tủ ra tìm đồ tắm, anh vửa mở tủ thấy người trong đó làm anh giật mình. Nhưng nhanh chóng anh lấy lại vẻ lạnh lùng.

" Lại là cậu ta. Tại sao lại trốn trong này... Muốn gì đây?" Anh nói thầm trong miệng với vẻ mặt khó chịu

Vu Bảo vô lực ngã ra khỏi tủ, nhanh chóng anh đỡ lấy cậu.

"Nóng quá." Anh toan đẩy cậu ra nhưng thấy điều khác thường liền sờ vào trán cậu.

Anh nhanh chóng bế cậu đặt lên giường.

"Quản gia, mau lên đây." Giọng khẩn trương.

Anh gọi quản gia lên chăm sóc cho cậu, anh đứng đó nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của người nằm trên giường mà thấy khó chịu.

"Cảm giác này là sao? Diệp Nhất Thành mày không được có cảm xúc khác... Tất cả ai cũng đều sống giả tạo cả" Anh nghĩ thầm trong lòng, dặn dò bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Anh miên man suy nghĩ cho đến khi quản gia lên tiếng.

"Làm sao đây, cậu bé không chịu mở miệng uống thuốc." Quản gia lo lắng.

"Chuyện gì?" Anh hỏi.

"Dạ cậu bé cứ cắn chặt răng lại không chịu mở miệng." Quản gia trả lời.

Anh cảm thấy khó chịu "Không uống thuốc làm sao mà khỏi đây? " Anh đi lại đỡ lấy cậu dậy, dựa vào vai mình.

"Đưa đây." Anh ra lệnh.

Anh cầm lấy muỗng thuốc bón cho cậu, nhưng Vu Bảo vẫn cắn chặt răng lại, anh thì thầm vào tai cậu.

"Ngoan, mau uống thuốc sẽ khỏi bệnh thôi... Bé ngoan phải nghe lời đúng không?" Anh kiên nhẫn thì thầm vào tai dỗ dành cậu.

Đột nhiên Vu Bảo hé miệng ra, anh bất giác nở nụ cười hài lòng mà đút cậu uống thuốc.

Anh cảm thấy bản thân mình rất lạ, chưa bao giờ anh lại kiên nhẫn đến thế và đặc biệt hơn không phải là phụ nữ mà là con trai, anh chưa bao giờ để ai lại gần mình, nhưng bây giờ anh lại ngồi đây kiên nhẫn dỗ một người con trai uống thuốc và nhớ lại đêm đó anh lại có cảm giác đối với cậu chưa có ai làm anh cảm thấy mất kiểm soát đến như vậy.

Anh để Vu Bảo nằm đấy nghỉ ngơi còn mình thì ngồi đấy làm việc, anh chỉ là đột nhiên lại muốn chăm sóc con người này.

Đến sáng anh có việc đột xuất đến công ti. Khi anh đi thì cậu mơ màng tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường, lại là căn phòng này, chiếc giường này và mùi hương này... Làm cậu cảm thấy sợ. Vu Bảo mệt mỏi đứng dậy, cậu sợ... Cậu muốn trốn... Vu Bảo lại đi đến tủ, mở tủ bước vào và đóng cửa lại, yên ổn nằm đó mà thϊếp đi.

Anh ở công ti tranh thủ làm sớm để về xem cậu thế nào. Anh vội đi về mới về đến nhà đã hỏi quản gia.



" Quản gia, cậu ta đâu?" Anh kìm chế tâm trạng gấp gáp của bản thân mà hỏi.

"Dạ vẫn không thấy cậu bé xuống, chắc còn ngủ." Quản gia cúi đầu trả lời.

Anh im lặng đi lên lầu, bước vào phòng thấy phòng trống không, anh vội đi lại giường lấy tay sờ thử.

"Vẫn ấm, mới đi thôi." Anh bình tĩnh mà phân tích dấu vết.

Anh đi lại nhà vệ sinh trong phòng nhìn vào thì không có ai, anh xoay người lại thấy tủ quần áo, hôm qua cậu cũng trốn trong đó, anh nhanh chóng đi lại mở ra... Đúng là cậu ở trong đó. Anh thở phào nhẹ nhõm bế cậu đặt lên giường... Anh nhìn cái tủ, anh nhìn cậu.

"Tại sao em lúc nào cũng trốn trong đó? Em là ai?" Anh có chút đau lòng với hành động của cậu dành cho bản thân.

Anh cảm thấy kì lạ... Cậu không như những người khác đòi ăn vạ anh... Mà ngược lại cậu lại luôn trốn trong tủ quần áo của anh, rốt cuộc là tại sao?

Vu Bảo mơ màng tỉnh lại thấy anh... Cậu nhớ lại đêm đó, cậu hoãng sợ, đứng dậy, định sẽ đi đến tủ để trốn nhưng lại bị anh cản lại.

"Đi đâu?" Anh khẩn trương hỏi.

Vu Bảo không nói gì mà yếu ớt hất tay anh ra nhưng không được. Cậu ngồi xuống giường ôm lấy thân mình run rẩy nhìn anh. Anh cảm thấy đau lòng... Anh đã làm gì đâu mà Vu Bảo lại sợ mình đến vậy. Anh ngồi lên giường ôm lấy cậu. Vu Bảo giật mình sợ... Cậu sợ lắm nhưng không dám la, chỉ yếu ở chống cự nhưng vô ích, anh càng ôm chặt hơn.

"Đừng sợ, tôi không làm gì em đâu, đừng sợ." Anh đau lòng nhưng vẫn ra vẻ ôn nhu vỗ về cậu.

Anh an ủi vỗ về cậu, Vu Bảo nhìn anh... Cậu cảm nhận được anh không làm gì mình, nhưng bản thân vẫn sợ,vẫn ám ảnh anh đêm đó, cậu ngồi yên cho anh ôm lấy mình. Anh thấy cậu không chống cự nữa. Anh cuối xuống nhìn.

"Em đã ăn gì chưa?" Anh dịu dàng hỏi.

Vu Bảo chỉ nhìn anh mà không nói gì. Anh cười xoa đầu cậu. Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của người trong lòng, anh nhớ lại là từ hôm qua cậu đã trốn một ngày trong tủ cho đến bây giờ có lẽ chưa ăn gì.

"Đợi tôi đem cháo lên cho em ăn." Anh kiên nhẫn dặn dò cậu.

Anh buông cậu ra đi xuống lầu mang cháo lên. Anh vừa buông ra cậu liền vội vã đứng dậy chạy đến tủ, anh nhìn thấy liền cản lại.

"Đừng trốn trong đó nữa, em sẽ chết ngạt mất." Anh khẩn trương nhưng vẫn cố kìm nén tâm trạng để không làm cậu sợ.

Anh nắm lấy tay Vu Bảo kéo lại. Cậu run rẩy nhìn anh chằm chằm, anh lại nhói ớt tim, anh bế hẳn cậu lên mang người xuống lầu.

Mọi người thấy cảnh đó mà ngạc nhiên, hôm qua cười vì ai đó uống thuốc, bây giờ lại bế cả người nọ lên. Chuyện lạ có thật.

Anh đặt người trên tay xuống ghế.

" Đem cháo đến đây." Anh gọi.

"Dạ." Người hầu trả lời.



Tô cháo nóng hổi được đặt xuống, anh nhìn cậu.

"Mau ăn đi." Anh nói

Anh thấy cậu không phản ứng,vẫn ngồi im bất động, không dám nhúc nhích từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn nguyên một tư thế đó, Vu Bảo quay mặt đi chỗ khác. Anh nhíu mày lại " Con người này không biết mỏi, không biết đói là gì hay sao? ".

Anh xoay đầu Vu Bảo lại.

"Nhìn ở đây này. Tôi đút em ăn." Anh vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cậu.

Cậu nhìn vào mắt anh run sợ không dám nhúc nhích, nghe lời anh ngồi yên. Anh thấy Vu Bảo sợ mình, thấy cậu như một con robot mà nghe lời, anh cảm thấy khó chịu lắm nhưng anh vẫn phải cho người này ăn no trước đã.

Anh lấy từng muỗng đút cho Vu Bảo ăn rồi cho cậu uống thuốc, xong xuôi anh dẫn người lên phòng khách ngồi.

Cậu ngồi vào một góc ghế thu hai chân lại, ngồi co gối ở đó. Anh kéo cậu ra ngồi bên cạnh. Vuốt vuốt gọn tóc người trong lòng cưng chiều hỏi.

"Bé con, ngoan nói tôi biết em là ai? Tên gì?" Anh vẫn tiếp tục hỏi để cậu nói chuyện.

Cậu vẫn im lặng nhìn anh... Anh bất lực, anh biết cậu đang sợ nên không muốn nói, nhưng anh vẫn kiên trì nói chuyện với người nọ. Vừa nói vừa buộc gọn tóc mái đã dài của Vu Bảo lên để khỏi chấm vào mắt cậu.

"Em sợ tôi sao?" Anh đau lòng hỏi.

-...

"Đừng sợ, tôi không làm gì em cả." Anh vẫn nói, anh muốn cậu yên tâm tin tưởng anh.

-...

"Chuyện đêm đó tôi xin lỗi em được chứ?" Anh rất hối hận về chuyện đêm đó.

Vừa nghe đến đêm đó... Vu Bảo liền có phản ứng, mạnh mẽ sợ hãi, hất hất tay anh ra, anh nắm chặt lấy. Ôm người vào lòng vỗ về.

"Đừng sợ, đừng sợ..." Anh đau lòng ôm lấy cậu.

Cậu run rẩy nằm yên trong lòng anh, được một lúc sau thì ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi.

Anh bế người vào phòng mình. Nhìn cậu anh cảm thấy bản thân mình lạ. Tại sao chỉ trong vòng một ngày mà anh lại thay đổi đến chóng mặt... Vì sao? Tại anh đã bị con mèo nhỏ nhút nhát này cảm hoá rồi ư? Anh cười... Bị cảm hoá rồi cũng được, anh chấp nhận bởi vì anh thấy con mèo nhỏ này không như những người kia mưu mô tính toán... Con mèo này của anh nhút nhát, rất cần được bảo vệ.

Anh nhất điện thoại lên, chụp ảnh của Vu Bảo gửi cho ai đó.

"Điều tra người này cho tôi, tôi cần thông tin gấp." Anh nhắn.

Anh tắt máy, đi đến chỗ Vu Bảo, nhẹ nhàng hôn lên trán nhỏ của ai kia.

"Tạm thời gọi em là mèo nhỏ vậy..." Anh bảy phần cưng chiều, ba phần dịu dàng dành cho cậu.