Nhóm dịch: Mèo Đen
Khi Úc Tiểu Noãn tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, toàn thân như lửa đốt, trong cơ thể dấy lên từng tầng sóng.
Đây là... Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô dùng sức lực còn sót lại mở to mắt, nhìn ngắm xung quanh, phát hiện bản thân mình đang trên giường lớn mềm mại, mà nhìn hoàn cảnh này, hiển nhiên là phòng của một khách sạn sang trọng.
Úc Tiểu Noãn giãy dụa ngồi dậy, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, không có nổi chút sức lực nào, mỗi một tấc da thịt đều đang nóng lên phát nhiệt, đây là cảm giác cô chưa bao giờ có.
Bên tai có tiếng nước rì rào, lúc này Úc Tiểu Noãn mới chú ý tới, phòng tắm có người đang tắm.
Úc Tiểu Noãn ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt mê ly nhìn về phía phòng tắm, cô nghĩ thầm là ai ở bên trong?
Cô nhớ kỹ đêm nay, là người đại diện của cô Ôn Tử Ngôn hẹn cô ăn cơm.
Cô đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông đi ra.
Người đàn ông đó không có ý tốt, vẻ mặt tươi cười tới gần, Úc Tiểu Noãn ngẩn người, lúc này mới phản ứng được người này là ai.
"Vương tổng, sao ông lại ở chỗ này?" sắc mặt Úc Tiểu Noãn tái nhợt, hai tay chống lên ga giường, mặc dù trong miệng đặt câu hỏi này, trong lòng dĩ nhiên đã hiểu rõ là chuyện gì.
Cô nhìn quần áo trên người mình, không bị làm sao cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tử Ngôn chung quy vẫn bán cô.
Cô ấy bán cô bán cho Vương tổng, dùng thủ đoạn ti tiện như thế!
Vương tổng đã đi đến trước mắt, Úc Tiểu Noãn cảm giác toàn thân cứng ngắc lại, trong dạ dày bị bài xích mãnh liệt và cảm giác buồn nôn tràn ngập sâu sắc.
Ông ta càng đến gần, cô càng lui lại, trong nội tâm cô bối rối, chậm rãi hô hấp, ngón tay mềm mại bắt ga trải giường, vào nghề mấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, song không ngờ là bị người thân thiết nhất bên người phản bội.
Vương tổng cười sâu không lường được, ngón tay thô ráp vuốt lên khuôn mặt trắng noãn của Úc Tiểu Noãn: “Thả tôi ra!" Úc Tiểu Noãn thẹn quá hoá giận, cô liều mạng giãy dụa lại không trốn thoát, bỗng nhiên quay đầu, nhắm ngay mu bàn tay Vương tổng, há miệng cắn!
"A!" Vương tổng hét thảm một tiếng!
Úc Tiểu Noãn cắn rất hung ác, cô cắn chặt như chó con, Vương tổng đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo, mãi đến khi vị ngai ngái nhàn nhạt tràn ngập trong miệng cô, lúc này Vương tổng mới nhịn không được thả tay.
Nhưng Úc Tiểu Noãn còn chưa hết giận, thừa dịp ông ta thả lỏng, cô dùng hết sức lực toàn thân, mạnh mẽ nhấc chân, đá vào mệnh môn yếu ớt nhất của đàn ông giữa chân ông ta!
"A!" Vương tổng kêu lên thảm thiết hơn, chật vật đứng lên Úc Tiểu Noãn từ trên giường, lảo đảo chạy tới mở cửa ra, hốt hoảng chạy ra.
"Úc Tiểu Noãn!"
"Tôi cho cô biết, đi theo tôi, là đường ra sau cùng của cô, nếu không, cô mãi mãi đừng hòng xoay người!"
Úc Tiểu Noãn trốn ra khỏi phòng, chưa chạy được mấy bước, đã nghe thấy âm thanh sau lưng tới gần, giờ phút này, cô tuyệt vọng.
Cô đã không còn sức lực tiếp tục như này nữa, khẳng định cô sẽ bị bắt trở về, vậy có thể có thể tưởng tượng ra kết cục đó.